Danh mục

Bản Hon – bản sắc người Lự

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 164.69 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Xã Bản Hon, huyện Tam Đường, một xã người Lự, được nhiều khách du lịch biết đến là nơi thấm đậm văn hóa dân tộc Lự. Vài năm gần đây, Bản Hon đã trở thành điểm du lịch văn hóa hấp dẫn du khách quốc tế. Giám đốc Trung tâm thông tin và xúc tiến du lịch tỉnh Lai Châu Nguyễn Thành Công cho biết, lý do lớn nhất mà Bản Hon thu hút được khách du lịch là vì họ còn giữ được nguyên bản sắc, đặc trưng của dân tộc mình về kết cấu nhà ở, về kiến...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bản Hon – bản sắc người Lự Bản Hon – bản sắc người LựXã Bản Hon, huyện Tam Đường, một xã người Lự, được nhiều khách du lịch biếtđến là nơi thấm đậm văn hóa dân tộc Lự. Vài năm gần đây, Bản Hon đã trở thànhđiểm du lịch văn hóa hấp dẫn du khách quốc tế. Giám đốc Trung tâm thông tin vàxúc tiến du lịch tỉnh Lai Châu Nguyễn Thành Công cho biết, lý do lớn nhất mà BảnHon thu hút được khách du lịch là vì họ còn giữ được nguyên bản sắc, đặc trưngcủa dân tộc mình về kết cấu nhà ở, về kiến trúc, về ẩm thực, về trang phục, vềphong tục tập quán…Ông Công cho biết, mỗi ngày trung bình có khoảng từ 1 – 2 đoàn khách, chủ yếu làkhách nước ngoài đến Bản Hon.Bản sắc văn hóa của người LựDân tộc Lự còn có tên gọi khác là dân tộc Lữ, Nhuôn, Duôn sống ở những vùng thấp, gầnsông suối ở các huyện Tam Đường, Tân Uyên, Than Uyên của tỉnh Lai Châu. Theo Giámđốc Trung tâm văn hóa tỉnh Lai Châu Lò Ngọc Minh, đến nay, dân tộc Lự là một trong sốít các dân tộc mà bản sắc văn hóa, lối sống, sinh hoạt và phong tục tập quán hầu như vẫncòn nguyên vẹn. Cuộc sống của người Lự rất phong phú, họ biết làm ruộng nước từ lâuđời và còn làm thêm nương rẫy để trồng ngô, khoai, sắn, bông. Họ còn biết săn bắt cá,biết đan lát, biết dệt thổ cẩm, biết trồng dâu nuôi tằm. Nét độc đáo là phong tục nhuộmrăng đen của phụ nữ Lự có điểm xuyết một vài chiếc răng bằng vàng giả còn giữ đượcđến bây giờ. Phụ nữ Lự lên rừng lấy cây mẹt, cây xuyến cắt thành từng khúc nhỏ, đemđốt, sau đó, lấy ống tre chụp khói, rồi dùng khói chà răng khoảng vài lần là có một bộrăng đen bóng.Người Lự cũng luôn đề cao đời sống văn hoá tinh thần, có cuộc sống lạc quan, yêu đời vàrất dễ gần. Ông Minh cho biết thêm, trên mái tóc của người phụ nữ Lự không bao giờthiếu lá thơm (lá nếp). Đến mùa hoa xoan nở, người già, người trẻ đi chợ phiên, trên đầucài rất nhiều hoa xoan, lá thơm và các loại hoa khác nữa. Những vật dụng đan lát của họrất đẹp, rất tinh xảo. Những giỏ đựng cá có thể đựng hoa được. Họ cũng rất yêu văn nghệ,khi có khách đến, vui vẻ kể chuyện, uống rượu, họ sẵn sàng thổi sáo, thổi khèn và hátngay.Nói đến các làn điệu dân ca ở Tây Bắc, ít ai biết đến các điệu dân ca khỏe khoắn màkhông kém phần trữ tình, đằm thắm của người Lự. Những làn điệu dân ca ấy đã là một tàisản tinh thần quý báu của người Lự. Nghệ nhân Tao Thị Đi, người dân tộc Lự ở bản Hon,Xã Bản Hon, huyện Tam Đường là một trong rất ít người còn thuộc hầu hết các bài dânca dân tộc Lự. Chị Đi kể rằng, người Lự gọi đó là pấu pí khắp, pấu pí là sáo, khắp là hát.Dân ca Lự phải có sáo mới hát được; sáo thì gồm sáo mẹ và sáo con. Ngày xưa trẻ conbiết hát những điệu khắp từ lúc 15 tuổi. Khắp được hát trong những tối đi giao lưu, ở nhàthì ngày lễ, ngày tết hay lúc vui, uống rượu cũng hát. Thanh niên trai gái Lự ăn cơm tốixong, nhuộm răng xong thì đi giao lưu. Con gái mang theo kéo sợi, con trai mang theosáo; con trai thổi sáo, con gái vừa kéo sợi vừa hát. Mình có vợ, có chồng rồi, không đigiao lưu nữa, vợ chồng ở nhà khi nào vui, uống rượu cũng hát. Chị tâm sự, đã nhiều lầnchị được mời đi hát những điệu khắp của dân tộc mình, cả bản chỉ có mình chị tham giathôi. Bây giờ, nhiều thanh niên trong bản không còn mặc quần áo của dân tộc mình nữa,cũng không biết hát khắp, không đi giao lưu nữa. Lũ trẻ ngày nay không còn thích họcnhững điệu khắp. Ở nhà chị, hai cô con gái cũng không hay hát khắp nữa. Hỏi chị nghĩthế nào, chị bảo, sợ mất lắm.Văn hóa bản địa trở thành sản phẩm du lịchXã Bản Hon, huyện Tam Đường, một xã người Lự, được nhiều khách du lịch biết đến lànơi thấm đậm văn hóa dân tộc Lự. Vài năm gần đây, Bản Hon đã trở thành điểm du lịchvăn hóa hấp dẫn du khách quốc tế. Giám đốc Trung tâm thông tin và xúc tiến du lịch tỉnhLai Châu Nguyễn Thành Công cho biết, lý do lớn nhất mà Bản Hon thu hút được kháchdu lịch là vì họ còn giữ được nguyên bản sắc, đặc trưng của dân tộc mình về kết cấu nhàở, về kiến trúc, về ẩm thực, về trang phục, về phong tục tập quán…Ông Công cho biết, mỗi ngày trung bình có khoảng từ 1 – 2 đoàn khách, chủ yếu làkhách nước ngoài đến Bản Hon.Cách đây 1 vài năm khi khách du lịch bắt đầu biết đến Bản Hon, Trung tâm thông tin vàxúc tiến du lịch tỉnh Lai Châu đã có kế hoạch xây dựng một chương trình du lịch ở nơiđây. Trước mắt, Trung tâm đã tập huấn cho bà con về an toàn thực phẩm để chế biếnnhững món ăn mà khách nước ngoài có thể ăn được; hay là những kỹ năng đơn giản khitiếp xúc với khách, bố trí chỗ cho khách nghỉ, xây dựng lịch trình để giữ khách du lịch ởbản lâu hơn mà không cảm thấy nhàm chán. Để phát triển loại hình du lịch văn hóa đặcsắc này của Lai Châu, Trung tâm thông tin và xúc tiến du lịch của tỉnh Lai Châu cũng đãcó nhiều chương trình liên kết với các tỉnh, với các công ty lữ hành, xuất bản những ấnphẩm du lịch, mở website về du lịch và những chương trình hợp tác như Chương trìnhhợp tác với Tổ chức Phát triển Hà Lan để vừa xây dựng điểm du lịch, vừa lôi cuốn cáccông ty lữ hành, khách du lịch đ ...

Tài liệu được xem nhiều: