Hơn nửa đêm, Thúy gọi di động cho Hùng, thì thầm: - Anh đang ở trong phòng một mình phải không? Nghe em nhé. Hùng đang ngủ ngon bực mình vì bị thức, giọng cáu kỉnh: - Có gì ghê gớm không mà phải gọi vào giờ này? Thúy vẫn nũng nịu: - Anh sao thế? Em đây mà. - Biết rồi, nói đi, tôi nghe đây. Sao Hùng lạ thế? Nếu anh hóm hỉnh như mọi lần “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi” thì lại khác. Thúy thở dài, đặt máy xuống, nghĩ là thế nào Hùng cũng gọi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bản lĩnh đàn bà Bản lĩnh đàn bà TRUYỆN NGẮN CỦA PHAN THỊ THANH NHÀNHơn nửa đêm, Thúy gọi di động cho Hùng, thì thầm:- Anh đang ở trong phòng một mình phải không? Nghe em nhé. Hùng đang ngủ ngon bựcmình vì bị thức, giọng cáu kỉnh:- Có gì ghê gớm không mà phải gọi vào giờ này?Thúy vẫn nũng nịu:- Anh sao thế? Em đây mà.- Biết rồi, nói đi, tôi nghe đây.Sao Hùng lạ thế? Nếu anh hóm hỉnh như mọi lần “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi” thì lại khác.Thúy thở dài, đặt máy xuống, nghĩ là thế nào Hùng cũng gọi lại ngay. Lúc ấy cô sẽ nói.Chuyện tày trời chứ có phải đùa đâu. Bởi vậy cô mới phải gọi thật khuya, để cả nhà cô,bố mẹ và cái Thùy em gái ngủ hết không ai nghe cô nữa và bên nhà Hùng, bố mẹ anhcũng đang say giấc. Chỉ có hai đứa với nhau thôi, cô sẽ thì thầm thật là âu yếm:- Em có thai rồi…Cô muốn nghe Hùng phản ứng ra sao. Chỉ cần qua giọng nói của anh là cô hiểu hết. Anhvui sướng hay lo ngại, hay tưởng cô đùa?... Nhưng Thúy thao thức suốt đêm không ngheHùng gọi lại. Sáng hôm sau gặp nhau, Hùng chằm chằm nhìn Thúy:- Sao em phờ phạc thế? Đêm qua có chuyện gì?Thúy uất nghẹn, giận điên lên. Chính tại anh, vì sự thờ ơ của anh mà anh sẽ không baogiờ được nghe câu trả lời mà lẽ ra đêm qua anh đã biết. Cô thờ ơ.- Hơi mệt.Hùng phẩy tay bỏ đi:- Nhõng nhẽo quá. Từ nay bỏ cái kiểu đang đêm bắt người ta thức dậy đi nhé. Vớ vẩn!Thúy cúi xuống, không nhìn theo anh như mọi lần, mắt rưng rưng. Cô đã tin, đã yêu anhbiết bao vì tưởng rằng anh cũng rất yêu cô. Anh đã nhiều lần mời cô đến nhà chơi, dạy côhọc thêm tiếng Pháp. Anh đã rất đàng hoàng nghiêm túc cho đến khi giảng về động từaimer, anh viết vào vở cho cô: “Je t’ aime” rồi bảo cô về tra từ điển. Mặt cô đỏ ửng lên.Chẳng cần tra cô cũng biết “Je t’ aime” là “tôi yêu em”, nhưng cô vẫn ngồi im. Anh dịudàng đặt bàn tay lên những ngón búp măng của cô đang để trên cuốn vở rồi khẽ nângmấy ngón tay thon của cô đặt lên môi. Cô hốt hoảng đứng lên. Anh có yêu cô thật không?Tim cô đập loạn xạ. Anh cũng đứng lên theo, nhẹ vòng tay ôm cô vào ngực, thì thầm:- Ngoan nào, cho anh ôm một tí tẹo thôi.Vừa nói bàn tay anh vừa thò qua vạt áo đưa lên ngực cô. Thúy nóng bừng cả ngườinhưng cô vẫn đủ tỉnh táo giằng mình ra khỏi tay anh chạy xuống cầu thang. Anh chạytheo:- Em sao thế?- Em về đây!Cô về, quên cả mũ và sách vở còn để trên bàn. Minh hoạ của Văn NguyễnĐã 23 tuổi rồi nhưng Thúy chưa nhận lời yêu ai, chưa một thằng con trai nào chạm đượcvào người cô.Bố mẹ đã nhắm cô cho anh Hiệp ở cạnh nhà. Hiệp học với Thúy từ bé, chỉ hơn cô mộttuổi nên cô vẫn cho anh là “trẻ con” không để ý. Anh cao lớn đẹp trai nhưng nhút nhát vôcùng. Tối nào Hiệp cũng sang nhà cô chơi, thấy mẹ làm gì là sà vào giúp. Nào bóc lạc,nào giã vừng, nào cuộn len… Anh chỉ nhìn Thúy cười, chẳng nói năng gì.Bố cô bảo:- Con trai mà chăm chỉ, ít nói là đứa rất đáng tin cậy. Mày mà sa vào tay thằng nào bẻmmép táo bạo là chết đấy con ạ.Ôi lời của bố. Ở nhà Hùng về, Thúy không sao quên được bàn tay của Hùng đúng làthuộc loại táo bạo rồi. Nhưng cô chưa bao giờ được biết cảm giác ngọt ngào êm dịu vàbừng bừng như khi mấy ngón tay anh chạm vào ngực cô. Ngay lúc ấy cô đã muốn đứngim để anh ve vuốt, để mặc anh muốn làm gì thì làm. Thúy rùng mình vì những cảm giáclần đầu cô biết, vì những ý nghĩ liều lĩnh mà nhờ bản năng mà cô thoát ra được. Cô vừavào nhà và còn bàng hoàng thì Hùng đã gọi điện năn nỉ:- Thúy ơi, cho anh xin lỗi. Mai em cứ đến học nhé. Anh hứa sẽ rất ngoan mà!Thúy đến và ngồi bên bàn không nói năng gì. Hùng mở cuốn từ điển.- Nào hôm nay ta học tiếp…Cô ngước nhìn anh, ngơ ngác và đắm đuối. Cô thì thầm:- Anh biết không, suốt từ bé đến giờ em rất chăm học thể dục thể thao. Em… em… ngựccủa em rất đẹp.Hùng từ tốn gấp lại cuốn từ điển. Anh dè dặt.- Cho anh nhìn một tí tẹo xem nào. Anh không làm gì đâu.Thúy ngả đầu, nhắm mắt và Hùng rất nhẹ nhàng mở từng chiếc khuy áo của cô. Anh híthà: “Đẹp quá”. Bàn tay anh nhè nhẹ chạm vào núm vú. Thúy giật nảy mình cùng ngồithẳng dậy, hấp tấp gài lại khuy áo. Cô cười:- Thôi, thế đủ rồi.Hôm ấy họ học rất nghiêm túc, chỉ thoảng thoảng chạm vào nhau với những luồng điệnchết người. Nhưng Thúy rất vững, cô không hề tỏ ra xao xuyến.Không biết có phải quyết chinh phục cô không mà từ hôm ấy Hùng đáng yêu vô cùng.Anh săn đón từng ý thích của cô, mua tặng cô những vật dụng thể thao đắt tiền như vợttennis của Đài Loan, mấy hộp bóng, chiếc áo bơi của hãng thời trang nổi tiếng... Anh còngọi điện mời cô đi ăn sáng rồi rủ cô đi ăn chiều ở một quán nhỏ nhìn ra hồ rất thơ mộngvới cái tên ngọt ngào “Quán Mai Hoa”. Buổi tối anh lại mang vé xem ca nhạc những 200ngàn một đôi, năn nỉ cô ngồi sau xe để anh đưa đi…Bố mẹ thấy Hùng đến nhà luôn và cùng đi chơi với Thúy thì nhắc:- Trông nó cũng được đấy nhưng phải cẩn thận con ạ.Còn cẩn thận làm sao được nữa. Chỉ xa anh ấy một ...