Nhìn tòa biệt thự cổ xưa của giờng họ Tôn Thất này, ai cũng phải công nhận, quá khứ họ hẳn lẫy lừng. Thế nhưng đúng là nó thuộc về quá khứ, còn hiện tại bây giờ, trong căn biệt thự cổ ấy có những con người phải lo cho cái ăn, cái mặc, cho việc học hành của những thành viên liên quan
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bản nhạc tình yêu - phần 1Bản nhạc tình yêu .phần 1 Nhìn tòa biệt thự cổ xưa của giờng họ Tôn Thất này, ai cũng phải công nhận,quá khứ họ hẳn lẫy lừng. Thế nhưng đúng là nó thuộc về quá khứ, còn hiệntại bây giờ, trong căn biệt thự cổ ấy có những con người phải lo cho cái ăn, cáimặc, cho việc học hành của những thành viên liên quan. Người mẹ ở tuổitrung niên phải gánh lấy trách nhiệm chăm sóc con cái và nuôi chúng thànhngười với những gì còn sót lại của một thời huy hoàng. Thật là nặng nề.– Hoàng, Lan ! Chị vẫn chưa đi à ?Nghe em trai gọi, người con gái tên là Hoàng Lan giật mình, buông nhữngngón tay ngà hờ hững trên phím dương cầm.– Đi đâu ?Hoàng Thông không ngạc nhiên vì cáí tính đãng trí của chị gái mình khí đãngồi vào đàn.Rồi một cô bé khác bước vào, chìa một tấm bảng nhỏ lên cây đàn:Chị phụ em làm bếp Hoàng Lan lắc đầu :– Không.Lại một cậu em trai nữa, chìa cái đầu với những sợi tóc vàng hoe, cháy nắngvào cùng một tấm bảng :Chị chơi với em ba mươi quả bóng bàn – Không.Cả hai đứa tiu nghỉu, còn Hoàng Lan nhìn Hoàng Thông cầu cứu :– Em cho tụi nó ra ngoài được không ? Chị còn phải học đàn nữa.Hoàng Thông cườí .– Với một điều kiện.– Điều kiện gi ?Chị phải đi làm câu chuyện em nhờ chị.Hoàng Lan nhíu mày nhưng rồi cũng phải gật đầu đồng ý. Hoàng Thông đấyhai đứa em ra ngoài. Cô em gái Ngọc Lan vòi vĩnh :– Một mình em phải nhặt đậu cho năm người ăn.Bậy, bốn người ăn thôi. Đừng có phóng đại.– Nhưng em cho là.. – Chị Hoàng Lan là người nấu nướng,còn em chỉ nhặtđậu thôi. Thế mà em nói quá nhiều.Cậu em Ngọc Thông chén vào :– Nhưng anh chẳng chơi bóng bàn với em.– Anh vẫn thường chơi bóng bàn với em, nhưng hôm nay anh bận bàn chuyệnvới chị Hoàng Lan.– Đẩy được hai đứa nhóc ra ngoài, Hoàng Thông chốt cửa lại, sợ chúng sẽ trởlại nửa. Hoàng Thông lại ngồi gần chị. Lớn hơn mình mười tám tháng, cậunhìn chị thân thiết không nói.Em nghĩ chuyện gì thế ?Hoàng Lan hỏi, nhưng cậu em ấp úng không nói. Nàng bảo :– Chuyện gì thì nói đi, ấp a ấp úng chẳng đáng là con trai nhà Hoàng Ngọc.– Nếu chị muốn biết, em hối tiếc cụộc sống bé nhỏ của chị em mình ở Sài Gòn.Cảnh sống ấm áp ấy nói lên rất nhiều, nhiều lắm. Chị với những buổi học đàn,còn em những buổi đến trường Bách khoa, tuy nhiên ...Cậu ta ngưng lạỉ, Hoàng Lan cũng chợt thấy mình có một chút gì đấy xốnxang. Tuy vậy, nàng vờ thản nhiên:-Thôi đi cậu. Cậu nói đến quá khứ, cậu làm như chuyện đi học của chị emmình phải ngừng lại không bằng. Hết hè chúng ta sẽ trở vê Sài Gòn để học, cógì thay đổi đâu.-Không có gì thay đổi, trong bao nhiêu lâu ?Hoàng Lan hơi đỏ mặt. Tuy không nói đích danh, Tùng Lâm, nhưng anhchàng đã gọi đến. Anh ta là con của ông chủ thầu xây dựng những công trìnhlớn, từ đầu mùa hè,anh ta cùng ở với gia đình ở một biệt thự sai gòn trọng tạiQuãng Ngải này, không xa nếu không nóí là ngay, kề bên cạnh nhà của HoàngLan.– Thực ra, chúng em là những đứa hoàn toàn ích kỷ. Cả em và hai đứa nhóc,tụi em quen dựa vào chị rồi.– Chị là con cả mà. Các em dựa vào chị cũng phải thôi. Dòng họ mình có tậpquán như thế. Con cả phải có trách nhiệm gánh vác mọi việc, Cho đến mộtmức độ nào thôi. Chị có quyền xây dựng cuộc sống riêng cửa mình. Mẹ làngười đầu tiên. Bắt buộc chị phải làm như thế.Nàng nghĩ đến bà, người phụ nữ quý tộc ngày nào bây giờ cũng phải tảo tần,tằn tiện để giữ vững gia đình và lo cho con cái.– Tội nghiệp mẹ, điều khiển cho cả cái nhà này đừng đổ ập xuống vì túngthiếu thật là một việc ngoài sức chịu đựng của mẹ. Nếu cha còn sống.HoàngThông mỉm cười lắc đầu nhìn chị gái :– Chị đừng đặt từ nếu vào những lời đang diễn ra trong thì hiện tại. Vì chúnggiải quyết được chuyện gì chị. Cũng đâu sung sướng vì là con cả, chị cũngphải vất vả.Nàng gật đầu công nhận vì đó là sự thật, nhưng rồi nàng tươi lên :– Nhưng ba năm nay cuộc sống nhà mình đã đỡ nhiều. Nếu không có cậuToàn nhà mình cũng te tua.Cả hai chị em phì cười, nhưng Hoàng Thông nhúnvai :– Tuy vậy, cậu cũng để khá lâu mới nhớ tới sự tồn tại của em mình cùng cáccháu.Đó cũng là một thực tế. Nghe mẹ bảo ở Mỹ, cậu ấy rất giàu. Thế mà phảilâu thật lâu, cậu mới phone về và giúp đỡ cho em gái mình cùng những đứacháu.Biết vậy nhưng nàng vẫn nghiêm nghị với em mình.– Đừng chua chát như thế em. Đâu phải người nào đặt chân lên đất Mỹ cũnggiàu có đâu em, phải có thời gian mới dư dả ra chứ. Người ta giúp ,là tốtrồi.Đừng phụ họ.Hoàng Thông vẫn chưa chịu thua chàng nói tiếp :– Nhưng chính mẹ cũng phải công nhận ông anh trai của mình xấu tính hơnmức trung bình. Như anh em nhà người khác, chị em mình đã được giúp đớđi du học rồi.Chị là một tài năng, còn em cũng đâu thua kém.Nàng bật cười vì cách nói của Hoàng Thông :– Như thế lại thêm một lý do nữa để biết ơn ông cậu.Vì những gì ông ấy làmcho những đứa cháu mà ông ấy chưa hề biết mặt. Em có thể yên tâm học tiếpđại học Bách khoa, còn chị, chị thực hiện được ước mơ của mình tiếp tụ ...