Trời nặng trĩu, đục nhờ nhờ như nước gạo. Gió thổi bạt tay lái, hắt Nam vào quán nước mía bên đường. Và mưa sập xuống. Những hạt mưa nối nhau thành lớp lớp hàng rào nước ngăn cản tầm nhìn, thành ra cái quán Mây tím hơi xéo bên kia đường trở nên xa xăm mù mịt. Gió mưa này cũng đã hắt mấy đứa con gái váy ngắn áo dây bên ấy vào sâu trong quán, không túm tụm phía trước khoe chân dài da nõn mời mọc như mọi ngày. Chị chủ quán đặt ly nước trước...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bão Bão TRUYỆN NGẮN CỦA HẠNH VÂNTrời nặng trĩu, đục nhờ nhờ như nước gạo. Gió thổi bạt tay lái, hắt Nam vào quán nướcmía bên đường. Và mưa sập xuống.Những hạt mưa nối nhau thành lớp lớp hàng rào nước ngăn cản tầm nhìn, thành ra cáiquán Mây tím hơi xéo bên kia đường trở nên xa xăm mù mịt. Gió mưa này cũng đã hắtmấy đứa con gái váy ngắn áo dây bên ấy vào sâu trong quán, không túm tụm phía trướckhoe chân dài da nõn mời mọc như mọi ngày.Chị chủ quán đặt ly nước trước mặt Nam cái cộp, nước mía sánh một ít ra bàn. Cái cáchdằn ly và gương mặt nhàu nhò của chị khiến Nam nghĩ chị đang bực bội chuyện gì đó.Biết đâu chồng chị cũng từng ngồi đây mà ánh nhìn bị hút dính phía bên kia như Nam lúcnày, hoặc biết đâu chị đã từng bắt gặp chồng mình băng qua đường dạt vào Mây tím, nhưNam đã từng bất lực nhìn cái áo đỏ của Thêu chấp chới chấp chới và mất hút trong ấyvào một ngày cũng gió mưa tầm tã như hôm nay.Nhưng có thể người ta bực bội chỉ vì mưa bão làm cho quán ế khách, chỉ vì nỗi lo cáiquán xập xệ không chống đỡ nổi cơn bão số 1 đang đổ trực tiếp vào miền Đông Nam bộ.Nam nghĩ vậy khi mưa tạt ướt chỗ ngồi và nước từ mái tôn cũ kỹ bắt đầu nhỏ long tongxuống mấy cái thau chị chủ quán vừa sắp sẵn trên nền.Nam phụ chị buộc tấm ni lon che phía trên cái võng trong góc quán, nơi có thằng nhỏđang nằm ngủ ngon lành. Việc này thì Nam rành lắm, các mối buộc chắc chắn bảo đảmkhông giọt nước nào có thể rơi xuống chỗ thằng bé nằm. Gương mặt chị chủ quán giãnra, chị tặng cho Nam một nụ cười kèm theo một câu nói bâng quơ: “Ông trời ổng giận gìmà cơn bão đầu tiên lại đánh vào đây hổng biết”. ***“Ông trời giận gì hổng biết”, cái ý nghĩ này từng trở đi trở lại, ám ảnh Nam mỗi lần trờidông bão. Ông trời có giận thì giận những người làm bậy chớ những người đàn bà hiềnlành tần tảo như mẹ Nam, mẹ Thêu hay như chị chủ quán này thì mắc mớ gì ổng giận.Vậy mà mỗi lần trời gầm ghè dông bão thì chỉ có những người nghèo khó lam lũ là khổsở bởi nhà dột, mưa hắt, nước ngập, gió lạnh… còn khối kẻ bất chính thì nhởn nhơ nhàcao cửa rộng xe hơi bóng nhoáng, mưa gió may ra chỉ làm bẩn ướt gót giày của họ màthôi.Với mẹ của Nam thì thà nghèo khổ mà thanh sạch còn hơn giàu có mà nhơ nhớp. Nên bàtừ chối thẳng thừng lời đề nghị của ông chủ tịch Mạnh Hùng. Cái đêm ông bước giật lùikhỏi căn nhà của mẹ con Nam, Nam có cảm giác không phải nhà mình sập xệ vẹo vọ màchính cơ thể ông ta đang cong khẳm, vẹo vọ...Đó là lần thứ ba mẹ từ chối ông chủ tịch. Nam muốn chui ra khỏi mùng, nắm lấy tay mẹnhưng rồi lại thấy việc này không cần thiết. Gương mặt của mẹ vẫn nhẹ nhõm, thanhthoát dưới ánh đèn neon nhợt nhạt. Nam nhận ra rằng mẹ đẹp, cái đẹp dịu dàng ẩn trongđôi mắt nâu thăm thẳm dù thời gian và lam lũ ra sức bủa vây dồn đuổi.Nhưng ông chủ tịch tìm đến đây không phải vì nhan sắc, xung quanh ông thiếu gì đứacon gái trẻ trung xinh đẹp gấp mấy lần người đàn bà góa chồng trong căn nhà cũ kỹ này.Có lẽ ông đến vì nỗi hậm hực, tiếc nuối từ thời xa xưa, cái thời trẻ trai ông từng bị ngườicon gái này từ chối.Ông từng đau nỗi đau của Thủy Tinh hụt vợ, nên cũng tìm đến những thủ đoạn như ThủyTinh năm xưa hô phong hoán vũ vậy mà.Nam bắt đầu nghĩ vậy vào đúng buổi tối sinh nhật tròn 12 tuổi của mình, đó cũng là buổitối mà ông chủ tịch (lúc này còn là chủ tịch phường) nói với mẹ Nam về dự án xây nhàvăn hóa phường: “Có thể chọn lô đất khác, hoặc có thể bỏ dự án vì không khả thi… Chỉcần em đồng ý”. Mẹ Nam đã lắc đầu. Nghĩa là dự án này khả thi, nghĩa là nhà Nam nằmtrong số hộ bị giải tỏa, cũng có nghĩa là mẹ Nam không thể kiếm sống bằng cửa hàng tạphóa tại nhà như trước được nữa. Tiền bồi thường giải tỏa đủ cho mẹ Nam mua căn nhànhỏ bên cạnh nhà Thêu trong một con hẻm cụt và một sạp hàng ngoài chợ Cây Me để tiếptục cuộc mưu sinh…Đến năm 17 tuổi 2 tháng 13 ngày Nam vẫn còn nghĩ vậy, khi ông chủ tịch (lúc này đã làchủ tịch thành phố) thỉnh thoảng vẫn ghé qua nhà Nam.- Dự án này tôi có thể can thiệp được, về với tôi cuộc sống em sung sướng đã đành màcác bà bạn của em cũng không phải khổ.Câu này ông chủ tịch thả rớt ở nhà Nam vào một buổi tối rất lạnh, giọng nói nửa điềmnhiên dứt khoát nửa nài nỉ tuyệt vọng khiến Nam nín thở, suýt quên cả… ngáy.- Anh cứ làm những gì mà xã hội cần, tụi tôi khổ cũng quen rồi…Giọng mẹ mỏng nhẹ nhưng không một chút run rẩy. Nam nén tiếng thở dài, ngáy đều trởlại… Khi hé mắt ra, Nam đã bắt gặp cái dáng vẹo vọ trông rất khó coi của ông chủ tịch.Hai tháng sau ông lấy vợ, một cô diễn viên múa trẻ đẹp sắc sảo và chỉ lớn hơn Hạnh (congái ông) ba tuổi.Và tất nhiên là chợ Cây me (cái chợ mà theo lời ông chủ tịch là nhếch nhác, có phấn đấumười năm nữa cũng không đạt nổi danh hiệu chợ văn hóa ấy) bị xóa sổ, nhường chỗ chomột siêu thị hào nhoáng mọc lên. Nhìn ông chủ tịch đường bệ trên ti vi, kiêu hãnh nói vềtác dụng của dự án đối với đời sống của người dân thành phố, Nam thấy có chút thươnghại - con người bệ vệ ấy suýt chút nữa từ chối việc lập thành tích chỉ vì một người đàn bàlam lũ. Nhưng khi nhìn mẹ và những bà bạn hàng tan tác chạy đôn chạy đáo tìm cáchmưu sinh, Nam nghe lửa bốc phừng phừng đâu đó trong đầu mình. Lần đầu tiên Namnhận ra người đàn ông thành đạt kia làm tất cả không phải vì người ông yêu, không vìnhững con người lam lũ, không vì ai hết… Ông ta chỉ biết chính mình và chỉ vì chínhmình mà thôi. Thì đó, bộ mặt đô thị cứ ngày càng hào nhoáng trong khi hoàn cảnh nhàNam, nhà Thêu và nhiều gia đình lao động khác trong xóm tái định cư nhếch nhác này lạicứ ngày càng khốn khổ, rệu rạo…Có một cuộc rượt đuổi không ngơi nghỉ trong thành phố nhỏ, cứ hoào nhoáng đuổi đếnnơi này thì khó nghèo lại dạt sang nơi khác, chạy quẩn chạy quanh không lối thoát vìngười ta chỉ tìm cách dồn đuổi chứ có làm gì để khó nghèo biến mất đâu. ***Có lần Nam hỏi cắc ...