Ông ấy là ngưởi có chức, có quyền của một xí nghiệp lớn, được nhiều người biết tiếng biết tên. Nếu tiết lộ tên ông ấy ra đây, chắc nhiều người hiểu ngay đó là ai. Nhưng thôi, phải giữ uy tín, thể diện cho người ta. Vả lại, trong trường hợp này, giữ bí mật danh tính cho ông ấy còn là cái “phao cứu sinh”, là “bùa hộ mệnh” cho người kể chuyện nữa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bảo Bối Của Anh Kế Toán Bảo Bối Của Anh Kế ToánÔng ấy là ngưởi có chức, có quyền của một xí nghiệp lớn, được nhiều người biết tiếngbiết tên. Nếu tiết lộ tên ông ấy ra đây, chắc nhiều người hiểu ngay đó là ai. Nhưng thôi,phải giữ uy tín, thể diện cho người ta. Vả lại, trong trường hợp này, giữ bí mật danh tínhcho ông ấy còn là cái “phao cứu sinh”, là “bùa hộ mệnh” cho người kể chuyện nữa. Vậyđể tiện dắt dẫn câu chuyện, người kể chuyện xin bịa ra một cái tên. Tên ông ấy là Tuấn.Trần Đình Tuấn. Trước ông Tuấn công tác ở tỉnh này, sau được Tổng công ty rút về HàNội.Gần đây, nhân trở lại địa bàn cũ làm việc với lãnh đạo xí nghiệp, ông Tuấn ghé lại thịtrấn X thăm bà Lan, bạn cùng công tác với ông trước. Nay bà Lan đã nghỉ hưu. Bà mờiông ở lại chơi xơi cơm. Khách vui vẻ nhận lời.Tiện nhà em ở gần, bà Lan chạy sang nhờ Lệ, cô em dâu út của mình (người mà bà vẫntín nhiệm về khả năng làm bếp) đi chợ, làm cơm giúp.Lệ đã có một con, nhưng còn khá xinh đẹp. Hay vì mới có một con mà cô càng trở nênxinh đẹp. “Gái một con trông mòn con mắt” cơ mà! Nàng thiếu phụ ngoài hai mươi tuổiấy có nước da trắng hồng và mịn như trứng bóc, mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt to, đensóng sánh dưới hai nét mày cong như lá liễu. Lệ ăn vận rất giản dị, nửa tây nửa ta, nhưhầu hết các chị em phụ nữ ở tỉnh lẻ thời bấy giờ. Chiếc quần lụa Hà Đông, đen, mỏng vàmềm mại. Cái áo sơ mi pôpơlin cổ cánh dơi, ôm sát người, nổi lên những đường cong gợicảm. Cử chỉ dịu dàng. Nói năng nhỏ nhẹ. Trông Lệ thật xinh tươi, hiền hậu. Nhất là khinàng bước vào trong nhà nghiêng đầu chào khách, cặp mắt sóng sánh ấy bỗng sáng bừnglên như ánh lửa hồng. Và khi Lệ xách cái làn nhựa, nhón gót bước qua sân, thì tấm thântrẻ trung, thon thả, tràn trề sức sống kia lại như thanh nam châm cuốn hút cặp mắt tinhđời, từng trải của vị khách. Ông nhìn theo Lệ ra mãi ngoài ngõ…Dần, chồng Lệ, làm kế toán ở một cơ quan trên tỉnh. Mỗi tuần anh chỉ về nhà một lần vàongày chủ nhật. (Lúc bấy giờ các cơ quan chỉ nghỉ một ngày trong tuần). Lệ ở nhà mộtmình, vừa trông con, vừa đan len thuê.Tuy mới lần đầu tiếp xúc, nhưng trong bữa cơm “gia đình” hôm ấy, tình cảm giữa ôngTuấn và Lệ đã mau chóng trở thành thân mật.Là người trưởng thành trong thời chiến, phải dành trọn tuổi xuân cho kháng chiến, giờđây trên đầu đã hai thứ tóc, nhiều lúc ông Tuấn cảm thấy nuối tiếc tuổi xuân. Nên ông rấtyêu quý sự trẻ trung và xinh đẹp của Lệ. Và cũng chính vì thế mà ông tranh thủ thời giantrò chuyện với Lệ nhiều hơn với bà Lan, bạn cũ của mình. Thấy Lệ ăn uống không đượctự nhiên, ông gắp thức ăn để vào bát cho cô, giục ăn đi. Và thỉnh thoảng ông lại cầm cốcbia giơ lên, nhìn vào mắt Lệ, nhìn bà Lan tươi cười: “Nào, xin chúc sức khỏe chị, chúcsức khỏe cô, chúc cuộc gặp và mọi sự tốt lành. Mời chị Lan. “Cạch!”. Mời cô Lệ.“Cạch!”. Uống đi chứ! Bia chỉ có lợi cho sức khỏe chứ chẳng hại gì”.Ông ngửa cổ dốc cạn, rồi đặt cốc xuống bàn, lấy khăn tay thấm nhẹ lên khóe mép. Lệđịnh rót tiếp, nhưng ông ngăn lai: “Khoan! Tôi còn chờ hai chị em cô cạn cốc. Nếu haingười thôi thì tôi cũng xin thôi”. Thế là tiệc vui như con tuấn mã đang phi lại bị một lànroi quất. Nó chồm lên. Bia tuôn trào bọt trắng. Các miệng cốc lách cách chạm nhau. Vàcả những ánh mắt cũng…”va” vào nhau, cùng tiếng cười, tiếng nói râm ran, vui vẻ. Rồihơi men bốc lên, ông Tuấn ngất ngây, dõng dạc đọc: “Buồn đau là biển cả/ Vui sướng làngọc châu…”. Có nhà thơ nào đó đã viết như vậy đấy. Quả là chí lý. Đời người đã ngắnngủi, lại sướng ít khổ nhiều. Nhất là lứa tuổi như tôi với chị Lan đây. Cô Lệ ạ. Cho nêntôi nghĩ, ta cũng nên tận hưởng những gì cuộc sống đã đem đến cho mình. Nào uống đichứ, cô Lệ!”Là thị dân ở phố nhỏ, ít va chạm, ít ồn ào tiếp xúc, Lệ cũng như con cá ở ao tù, luôn luônmong muốn được vẫy vùng bơi lội ở nơi sông to, sóng cả. Nên cô rất sẵn lòng ngưỡngmộ những người có tiếng tăm, danh vọng như ông Tuấn. Và giờ đây bỗng dưng đượcngồi cùng mâm, được chuyện trò thân mật, cởi mở với ông, khiến Lệ cảm thấy vui sướng,tự hào, hãnh diện, và cả một chút hàm ơn ông nữa.Rồi để đáp lại tình cảm ấy, Lệ đã dành cho ông không ít những nụ cười, những khóe mắtvui tươi trìu mến. Đang gọi ông bằng “bác” xưng “cháu”, nhưng có lúc vì men nồngchếnh choáng, Lệ đã vô tình buột miệng gọi ông là “anh” xưng “em”.Và cái sự vô tình bất chợt ấy, cũng xin bạn đọc lượng thứ, đừng trách nàng là kẻ lả lơi. Vìngười đàn bà đẹp nào mà chả muốn làm duyên với ngưởi khác giới? Và cái sự làm duyênấy là vô tư. Cũng như bông hoa nở, tự nhiên mà phô sắc, tự nhiên mà tỏa hương, chứ đâuphải là hoa nhằm trêu gió, ghẹo trăng, hay quyến rũ bướm ong.Nhưng rồi cuộc vui nào mà chẳng phải tàn? Hôm ấy, mãi đến lúc bóng nắng đã tắt, mặttrời cuối hạ đã chìm vào vùng ráng chiều đỏ ối ở phía Tây, thì tiệc vui ở nhà bà Lan mớikết thúc. Cả hai chị em bà cùng đi tiễn khách.Trước khi lên ô tô, cảm ơn và chia tay bạn cũ xong, ông Tuấn vội nắm lấy bàn tay búpmăng trắng muốt, nóng ấm, mềm mại của Lệ rất chặt, và lâu hơn tất cả những cái bắt tayông đã bắt từ trước đến giờ. Khiến trái tim Lệ phập phồng, thình thịch đập rộn lên. Lệrùng mình, sởn gai ốc, khi cái cảm giác người đàn ông lạ nắm tay mình lan truyền đikhắp thân thể. Muốn rút tay ra nhưng Lệ không dám. Cô liếc trộm bà Lan một cái rấtnhanh, rồi bối rối nhìn xuống đất, mặt đỏ lên như trái bồ quân. Biết Lệ có bằng trung cấpkế toán, nhưng chưa xin được việc làm, ông mời Lệ lên Hà Nội chơi, và hứa sẽ giúp côtìm chỗ làm. Rồi chiếc xe hơi mầu đen sang trọng ấy lao vút đi, trước sự bâng khuâng,lưu luyến của người đưa tiễnThế rồi lời mời hôm ấy cũng không đến nỗi chỉ là câu nói suông trong lúc chia tay, màchỉ nửa tháng sau, ông Tuấn lại gửi thư về, khẩn khoản mời Lệ một lần nữa.Hà Nội! Đi Hà Nội! Ôi chao! Cái thành phố to đẹp mênh mông ấy, mới chỉ có mỗi mộtlần Lệ được đặt chân đến. Đó là ngày Lệ đi thi đại học. Nhưng vì thi trượt, chẳng cònbụng dạ đâu, nên cũng chỉ như thầy bói đi xem voi thôi, chứ nà ...