Danh mục

Bao giờ trời sáng?

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 183.66 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vi chạy một mạch ra khỏi làng, băng qua cả đồi cát trắng mênh mông, mấy bụi dương vừa mới bén lá loà xoà sát đất quét qua chân Vi xon xót. Chỗ con đường mòn ấy, rẽ về phía trái, ngay con đường đất bột, thêm một khúc quanh nữa là xuống đến bờ sông. Hai bên bờ chỉ có cát và cát. Cát ẩm ướt cả chân. Ngay mép nước, từng búi cỏ lồng vực cao lêu nghêu trổ bông màu vàng đất. Vi cứ chạy như bay thế cho đến khi cả thân mình vươn hẳn ra...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao giờ trời sáng? Bao giờ trời sáng? TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN QUỲNH NGAVi chạy một mạch ra khỏi làng, băng qua cả đồi cát trắng mênh mông, mấy bụi dươngvừa mới bén lá loà xoà sát đất quét qua chân Vi xon xót. Chỗ con đường mòn ấy, rẽ vềphía trái, ngay con đường đất bột, thêm một khúc quanh nữa là xuống đến bờ sông. Haibên bờ chỉ có cát và cát. Cát ẩm ướt cả chân. Ngay mép nước, từng búi cỏ lồng vực caolêu nghêu trổ bông màu vàng đất. Vi cứ chạy như bay thế cho đến khi cả thân mình vươnhẳn ra bờ sông, chỗ doi đất ăn ra mép ngoài của con sông ngoằn nghèo nước chảy. Mùahạn, dòng sông lững thững đứng yên. Mấy cành cây khô giữa lòng nhô lên khỏi mặtnước. Ngay chỗ vạch nước, cành cây trông như bị gẫy. Trên đó, con chuồn chuôn kimđang ngái ngủ, lúc lắc chiếc đầu bé tí ti như thách thức.Vi thụp xuống, ngồi nấp sau một bụi dương cao quá đầu người ngồi khóc. Đã bao nhiêulần rồi, trái tim non nớt của cô bé mười ba tuổi phải tìm đến nơi đây để ngồi một mình.Còn chỗ nào để mà đi đâu, còn chỗ nào thân thuộc hơn dòng sông đã gắn bó với em ngaytừ thủa nhỏ. Càng ngày, nỗi cô đơn như trái chín càng trĩu nặng trong trái tim bé nhỏ củaem. Ngôi nhà gỗ nhỏ bé xa xa kia, trước cổng có dàn cây huỳnh nở hoa vàng rực, nơi indấu tuổi thơ sâu đậm nhất giờ đã của người khác mất rồi. Người đàn ông khác của mẹ.Mẹ cũng thành người khác. Cộc cằn và khó tính, thô lỗ kiểu con buôn với những hờnghen và đòn roi vô ý trút xuống dầu Vi như hẳn Vi là nỗi khổ, là sự nhục nhã mà cuộcđời bắt bà phải đón nhận nó. Nhiều đêm, Vi nằm nghe tiếng gió thổi đầu hè, thoảng cótiếng sáo trúc thiết tha mà nhớ những ngày cùng bố thả diều trên đồi cát trắng mênhmông. Vui đến quên cả lối về, cho đến khi trăng lên thật cao, gió mát lồng lộng đến dípcả mắt mới trèo lên lưng bố trở về nhà. Giấc ngủ đến lưng chừng con đường, ngay chỗquanh ra khúc sông ngoài kia thì phải.Đó là những ngày cuối cùng hạnh phúc Vi được ở bên bố. Ông mất một cách bất đắc kìtử . Hôm ấy là những ngày tháng ba, khi nước ở dòng sông đang duyềnh lên. Cỏ lồng vựchai bên đường tốt xanh nghiêng về một phía theo hướng gió. Bố dẫn Vi ra doi đất nơi bờsông, vốc nước rửa mặt, tết lại bím tóc cho Vi và ôm cô bé vào lòng. Vòng tay bố thậtchặt đến nỗi, những năm tháng sau này, cứ mỗi khi ôm chặt mình, Vi đều cảm thấy hơiấm của bố. Mùi mồ hôi ấy, Vi không thể nào quên nổi. Nó ngai ngái, mằn mặn và có mùihơi đất của những ngày sắp mưa. Đêm hôm ấy, ông mất. Cái chết của bố đến với Vikhông hề báo trước. Con bé quỵ ngã. Không có bàn tay nào đỡ dậy. Vi cô đơn trong cănnhà tuyền toàng không có bàn tay phụ nữ. Cô đơn ngay trong bộ quần áo đang mặc, lọtthỏm. Và tiếng trái tim đạp nhè nhẹ bên trong lồng ngực rời rạc như sắp rụng xuống khắckhổ.Hơn một trăm ngày bố mất. Mẹ trở về. Người đàn ông có đôi mắt sói về theo mẹ. Mắt sóinhìn Vi. Vi co rúm sợ hãi. Cái rùng mình báo hiệu những điều bất ổn mà trái tim bé nhỏcủa cô bé không thể nào hiểu nổi. Chỉ đến khi Mắt sói mò vào giường cô ngay trong đêmkhuya, khi giấc ngủ đến muộn mằn với Vi vì tiếng sáo vi vút ngoài kia làm cô trằn trọckhông ngủ được. Vi bỏ chạy. Băng qua đồi cát ướt sương. Bầu trời chi chít sao sáng chụpxuống như một tấm lưới khổng lồ như chực chụp xuống đầu cô như một con cá nhỏ. Vidừng ở bờ sông, vục nước rửa mặt rồi cắm cúi đi không để ý đến thằng bạn bên nhà đãđứng cạnh từ lúc nào:- Nếu tao mà có súng, tao sẽ giết chết lão ấy- thằng bé ném một hòn sỏi xuống mặt hồđang lay động.Vi ngồi im không phản đối cũng chẳng đồng tình. Thực ra chúng còn quá nhỏ để hiểu thếnào là cái chết. Mà Vi thì sợ cô đơn lắm rồi. Nó phả vào người Vi sức nóng giống nhưnồi nước xông những ngày cảm cúm. Mồ hôi thì túa ra mà trong người thì lạnh lẽo vôcảm.Thằng bé im lặng ngồi bên rồi lại bắt đầu bày trò:- Mày sang ở bên nhà tao đi. Bố mẹ tao cũng chẳng phải cưới nhau từ khi mới 14 tuổi đósao.- Bố mẹ mày tảo hôn- Vi buột miệng – bây giờ người ta không như thế nữa. Tao cần phảiđi khỏi nơi này.- Đi đâu- Không biết.- Tao sẽ theo mày- thằng bé hùng hổ.- Không- Thế mày có thích tao không?- thằng bé tò mò. Một cảm giác nóng bừng hai bên máxuống cổ.- Không.Vừa nói, Vi vừa xăm xăm bước đi. thằng bé sững người. Vi dừng lại một lúc rồi bướctiếp. Ý nghĩ đầu tiên và duy nhất trong đầu con bé lúc này là giá như thằng bé chạy theokéo lấy tay Vi hoặc chí ít ra nó sẽ đi theo Vi một đoạn chắc Vi sẽ không thể nào bướctiếp. Vi không thể nói cho thằng bé biết rằng, với Vi bây giờ chỉ có nó là thân thuộc nhất.Thằng bé đứng mãi, Vi khuất sau tán dương bần thần. Thế là hết, những giấc mơ màutrắng trên đồng cát, những hẹn hò trong đêm trăng của những đứa trẻ tập đòi làm ngườilớn phút chốc chấm hết trong trái tim bé nhỏ.Vi xuống đến thị trấn vừa lúc trời sáng. Nắng chảy tràn khắp nơi, đọng thành vũng lấplánh chỗ bồn hoa ngay sát bên đường. Vi đến chỗ quán phở quen thuộc mỗi lần bố chởxuống thị trấn đều ghé lại. ...

Tài liệu được xem nhiều: