Chiều Đà Nẵng cơn giông đến bất chợt, em nép mình dưới tán bằng lăng, xoay tròn chiếc ô nhỏ màu lam nhạt trong tay. Cơn gió hoang dại lướt trên tán cây, hất tung từng đám lá xanh, cuốn đi những cánh bằng lăng mỏng manh rồi treo chúng lơ lửng giữa không trung màu xám. Em kéo áo khoác, túm lại mớ tóc lòa xòa rồi nắm chặt chiếc ô cố giằng co với sức mạnh vô thường của cơn gió.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
BAO NHIÊU LẦN NGANG QUA NHAU, ĐỂ ĐỔI LẤY MỘT CÁI NGOÁI ĐẦU?BAO NHIÊU LẦN NGANG QUA NHAU, ĐỂ ĐỔI LẤY MỘT CÁI NGOÁI ĐẦU? BAO NHIÊU LẦN NGANG QUA NHAU, ĐỂ ĐỔI LẤY MỘT CÁI NGOÁI ĐẦU?Chiều Đà Nẵng cơn giông đến bất chợt, em nép mình dưới tán bằng lăng, xoay trònchiếc ô nhỏ màu lam nhạt trong tay. Cơn gió hoang dại lướt trên tán cây, hất tungtừng đám lá xanh, cuốn đi những cánh bằng lăng mỏng manh rồi treo chúng lơlửng giữa không trung màu xám. Em kéo áo khoác, túm lại mớ tóc lòa xòa rồi nắmchặt chiếc ô cố giằng co với sức mạnh vô thường của cơn gió.Một cơn mưa hoa tím, một cơn mưa đẹp đẽ đến nao lòng, cánh hoa mềm chẳngmấy chốc đã rơi đầy trên nền đá lát vỉa hè, trải thành một tấm thảm tím hồng dướichân em. Cơn mưa hoa nhanh chóng qua đi nhường lại cho những giọt nước to trònrơi lộp bộp xuống mặt đất. Mưa thật đấy, mưa trong hơi gió se lạnh đột ngột tìm vềgiữa tiết trời hè oi ả, mưa ngấm vào từng ngóc ngách, mưa len lỏi vào tận nơi mềmyếu nhất của con người.Em đưa tay ra hứng lấy những giọt mưa nặng. Cơn mưa không to lắm, giọt mưalớn rơi xuống nặng nề phát ra tiếng lộp bộp dữ dội lại chẳng thấm ướt nỗi mặtđường. Em ngước mắt nhìn bầu trời một lát rồi thở dài, xoay gót bước về phía ngôinhà cao với chiếc cổng trắng phủ đầy dã yên thảo. Nhà của em.Tôi ôm cây đàn ghitar nâu ngồi vắt chân chữ ngũ trước ban công đầy lá, bụi và cảhoa bằng lăng. Một vài nốt nhạc vu vơ không đầu không cuối phát ra dưới ngón taytôi như một phản xạ. Ánh mắt tôi vô tình đi lạc, bám chặt lấy bóng chiếc ô lam chođến khi màu hoa dã yên thảo hồng nhạt che khuất nó.“Mưa có rơi và nắng có phaitrên cuộc tình yêu em ngày nàoTa đã yêu và ta đã mơ,mơ trăng sao đưa đến bên người.Một lần gặp gỡ đã như quen thuở nàomột lần gặp gỡ nhưng tình đã xa xưa.”***Giá vẽ bằng gỗ thông buổi chiều hè nhạt nắng. Bầu trời xanh, mây trắng xốp vàmột chút lững thững uể oải của những giọt nắng vàng nằm ườn trên tán lá. Em chomàu ra bảng vẽ, sau đó đưa từng nhát cọ mềm mại lên mặt vải được căng phẳngtrên khung tranh. Dưới từng nét cọ khung cảnh mùa hè hiện trên mặt vải thô. Bằnglăng tím, bò cạp vàng, và một cái lan can được sơn màu ghi xám đằng xa. Ngườicon trai cao cao với chiếc áo sơ mi trắng, ghi lê đen cúi đầu nhìn xuống mặt bàn tràđang nghiên cứu một cái gì đó. Em dừng bút, nhúng đầu cọ vào lọ nước và chốngcằm nhìn về phía bên kia, nơi người con trai ấy đang đi tới đi lui nghe một cuộcđiện thoại có vẻ khá căng thẳng.Hình dáng này em đã nhìn rất lâu, cũng đã vẽ rất nhiều. Nhiều đến nỗi trong tậptranh mùa hè của em ở quê ngoại không góc nào là không thấy bóng áo sơ mi trắngghi lê đen đang bận rộn. Em khẽ cười, nụ cười lúc tươi như nắng, lúc lại héo xuốngủ rũ.Này người ơi! bận rộn mãi thế làm sao ngắm được khung cảnh mùa hè tươi đẹp thếnày? Em dừng hẳn bút nhìn mãi cho đến lúc bóng dáng ấy khuất dần sau tấm rèmdày…. Đầu bút thấm màu nhỏ xuống chân váy loang thành một đốm tròn, ngườikhông còn ở đây, em tiếp tục vẽ lại bằng trí nhớ.***Có những hình ảnh thoáng qua chỉ trong một cú chớp mắt để rồi dư ảnh chưa tanđã biến mất dạng, lưu lại một nỗi ngẩn ngơ. Tôi biết em vào nhiều mùa hè trước,váy trắng viền hoa nơi gấu váy, túi xách đeo chéo màu xanh cổ vịt, em tung tăngbước đi trên con đường trải hoa điệp vàng hòa trong sắc tím của vài cánh bằng lănglác đác mặc cho người đi phía sau em vừa khệ nệ kéo chiếc vali nặng trịch vừa gọivới theo nhắc chừng em đi chậm lại. Em như một con bướm trắng ngây thơ, vô lobỏ mặc cho tất cả âm thanh réo gọi bên tai.Ngôi nhà em đến là ngôi nhà với chiếc cổng cao phủ dày dã yên thảo tím nhạt màtừ ban công nhà tôi chỉ nhìn xéo một chút là thấy được một phần khung cảnh bêntrong. Một nàng công chúa với lâu đài cổ tích, một cánh bướm trắng giữa vườn hoathơm ngát đầy sắc màu. Đấy là tất cả những ấn tượng của tôi về em và về thế giớicủa em.Đàn guitar treo trên chiếc đinh hơi ghỉ ngay cạnh kệ sách, lâu nay không chạm đến.Lâu đến nỗi những sợi dây đàn mảnh đã nặng trĩu bụi trên mình. Sáu tháng kể từkhi mùa hè trước kết thúc. Sáu tháng kể từ lúc tôi dừng hẳn kì nghỉ của mình đểchạy theo những chuyến đi dồn dập. Tôi không nhìn lại cây đàn, tôi cũng chẳnghàng ngày ngóng tìm bóng dáng em trong cơn mưa bằng lăng tím…. Và tôi cũngngừng việc thỉnh thoảng lại ngây ngô như một gã khờ, im lặng không nói… chỉmặc tim mình loạn nhịp trước một nụ cười bâng quơ.***Chiều nay ban công xám vắng người, cửa kính đóng chặt và rèm cửa thì được kéolại, phủ kín không gian bên trong, che luôn cả bóng dáng em vẫn hằng trôngngóng. Em ngồi thừ người trên chiếc ghế tựa nơi ban công rộng với tay chạm vàotán mận vươn mình mắc vào lan can, chạm được cả vào những chùm quả tí honxanh non xinh xắn. Em khẽ thở dài….Người bận rộn suốt ngày chẳng có lúc nào ngơi nghỉ. Từ sáng sớm đến tối mịt rèmcửa phòng người luôn khép chặt, chỉ th ...