Vũ đến, như một cơn gió trái mùa của những ngày vàng hanh hanh nắng rát ở cái vùng quê khó tìm được những đượm mây buồn. Tôi dong mắt nhìn ra phía Vũ vừa đến, tặt lưỡi, tự hỏi: Bây giờ tháng mấy rồi? Đôi mắt Vũ hay cười, cái cười sũng ướt thứ nước trong veo, mặn chát - mùi mặn của cái nắng, cái gió nơi xứ sở mà tôi và Vũ chỉ là hai mảnh vỡ bé nhỏ, cô đơn đi tìm một mảnh vỡ khác, cố ghép lại thành một mảnh lớn hơn dẫu chúng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bão nổi rồi hả, Vũ? Bão nổi rồi hả, Vũ? TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG THANH THUỲVũ đến, như một cơn gió trái mùa của những ngày vàng hanh hanh nắng rát ở cái vùngquê khó tìm được những đượm mây buồn. Tôi dong mắt nhìn ra phía Vũ vừa đến, tặtlưỡi, tự hỏi: Bây giờ tháng mấy rồi?Đôi mắt Vũ hay cười, cái cười sũng ướt thứ nước trong veo, mặn chát - mùi mặn của cáinắng, cái gió nơi xứ sở mà tôi và Vũ chỉ là hai mảnh vỡ bé nhỏ, cô đơn đi tìm một mảnhvỡ khác, cố ghép lại thành một mảnh lớn hơn dẫu chúng không bao giờ trùng khít.Cái miệng Vũ hay cười, cái cười nặng trĩu của những tháng ngày Vũ đi qua và không baogiờ muốn quay đầu nhìn lại - hay, ít nhất là với tôi nghĩ, Vũ đã không dám quay đầu nhìnlại. Phía sau ấy, sau lưng Vũ, những bão giông ầm ào dọa nổi lên bất kỳ lúc nào, cấy sâuvào tâm hồn Vũ trong sáng vệt những vệt đắng cay, ngậm ngùi.Vũ đưa hai bàn tay thuôn dài, trắng nuỗn nà của Vũ ra trước mặt, cười, hỏi:- Thấy gì không?Tôi ngơ ngác nhìn hai bàn tay Vũ - hai thứ đẹp đẽ mà tôi đã từng hàng ngàn lần thấymình được nắm lấy, nắm chặt trong giấc mơ của tôi - rồi ngước lên nhìn Vũ, ngốc nghếchgật đầu.- Thấy gì? - Vũ hỏi.- Thấy… tay!Vũ bật cười, cười khanh khách - nụ cười giả tạo nhưng đẹp đến mê hoặc lòng người, hay,ít nhất là nó đã có thể mê hoặc tôi!- Khùng! - Vũ nói.- Sao khùng? - Tôi vẫn còn ngơ ngác lại bồi thêm sự ngơ ngác khác nữa.- Không phải là bàn tay!- Chớ là gì?- Ngón tay…Nói rồi, bất thình lình, Vũ thu hai bàn tay mình lại nhanh thật nhanh. Nhanh đến độ, tôitự hỏi, có phải Vũ biết, nếu Vũ cứ chìa chúng ra như thế, chỉ cần vài giây nữa, tôi sẽkhông kiềm lòng mình được mà chộp lấy chúng, mà nắm chặt chúng, mà áp chúng vàolồng ngực tôi - ngực trái - nơi mà trái tim tôi đập những nhịp đập tạo âm thanh rõ ràng cótên Vũ…?Vũ đi, cũng như thoảng một cơn gió trái mùa vội đến vội đi, không từ giã. Tôi nhìn theobóng Vũ khuất nơi phía nắng rát vàng. Tự hỏi lòng mình, tháng này, có mưa không?***Vũ không hay kể về mẹ. Khi kể, Vũ thường nói những câu không đầu đũa, không gọngàng - dẫu tôi biết, khả năng đối thoại của Vũ cực kỳ tốt. Nhưng, cũng chính nhờ cái sựthiếu gọn gàng ấy, Vũ dấy vào lòng tôi những xúc cảm rất lạ, rất đặc biệt về người đàn bàđã sinh ra Vũ mà thậm chí tôi không hề biết đến cả cái tên. Mà, cũng có thể không!Không phải từ những câu Vũ nói không rõ ràng khiến tôi có xúc cảm ấy về bà. Có lẽ, cáinhìn của Vũ - buồn, mênh mang, xa xăm dong về một hướng không bao giờ định sẵn - đãkhiến tôi phải chông chênh mà vẫn cố để hiểu, bà ấy là ai!- Chán không? - Vũ hỏi.- Chán gì?- Chán những câu chuyện Vũ nói? - Vũ trả lời tôi, nhưng vẫn giữ câu hỏi của Vũ.- Không! - Tôi khẽ lắc đầu.Vũ nhìn tôi, mỉm cười bằng mắt, vẫn cái cười sũng ướt và buồn mênh mang. Cuối cáicười ấy, tôi nghe có tiếng thở dài rất khẽ. Tôi tự hỏi mình, sao Vũ phải thở dài? Vũ thởdài vì gì? Vì tôi trả lời rằng tôi không cảm thấy chán trước những gì Vũ kể tôi nghe sao?!Hay, Vũ thở dài bởi những thứ Vũ còn chưa kịp kể?! Tôi không biết, và, không thể nàotôi có thể biết. Vũ là thế mà, Vũ luôn giữ cho Vũ những thứ không ai có thể chạm đếnbao giờ!Mắt tôi đuổi vội theo dáng Vũ bật dậy nhẹ nhàng, hỏi khẽ:- Trời sắp mưa, hả Vũ?Vũ quay lại, nhìn tôi - nhìn xuống - và cũng khẽ khàng trả lời:- Mưa mùa này hiếm lắm!...Nói rồi, Vũ đi, như hàng trăm lần trước Vũ đã đi, âm thầm, nhẹ nhàng, cam chịu… Trờichuyển mưa rất ngọt. Vẫn hanh hanh nắng vàng mà mưa đã vội vã liếm xuống khoảngkhông bức bối. Tôi ù chạy ra ngoài mà không kịp đứng thẳng người dậy. Ngoài đó, dángVũ xiêu xiêu đổ giữa nắng - mưa bất thường…***- Cảm giác của Vũ lúc đó là gì? - Tôi ngần ngừ hỏi.- Hơi tê tê. Nghe xựt xựt rõ ràng lắm. Tại… Vũ thấy luôn mà! - Vũ nói, nhẹ bâng.- Không! Không phải là cái đó…- Chứ là cái gì? - Vũ quay sang tôi, thật tình không hiểu.- Ý là… Vũ cảm thấy gì khi lấy nó hẳn ra khỏi Vũ?- Thì Vũ vừa nói rồi đó thôi! Chích thuốc tê mà, nên không thấy đau đâu!- Không phải! Là… trong lòng Vũ, trong suy nghĩ của Vũ kìa! - Tôi khó khăn, không biếthỏi sao cho đúng.- À! - Vũ vỡ ra - Thật ra thì, cũng bình thường… Có vẻ là nhẹ nhõm.- Nhẹ nhõm?- Đúng! - Vũ khẳng định lại.- Lấy ra khỏi cơ thể mình một thứ gì đó đã gắn bó với mình quá lâu, chỉ là cảm giác nhẹnhõm thôi sao, Vũ? - Tôi khổ sở thật sự với chính suy nghĩ của mình.Vũ không cười. Vũ cũng không quay sang nhìn tôi để xem thử tôi đang thế nào trước câutôi vừa hỏi. Vũ cúi khẽ mặt xuống, mái tóc buột cao gọn gàng lơ phơ mớ tóc mai dầy rậmcủa Vũ khe khẽ run run. Vũ đưa ngón cái bàn tay Vũ miết nhè nhẹ ở phía ngoài cùngngón tay út của bàn tay còn lại. Rồi, Vũ đổi tay, làm động tác y hệt của ngón cái bên nàyvới ngót út bên kia.Cái khoảng lặng khủng khiếp kéo dài mênh mông đến đáng sợ. Tôi muốn hỏi Vũ thêmcâu gì đó để ngắt hẳn sự im lặng này đi, nhưng, tôi không thể! Tôi không muốn mình nóira gì đó ấu trĩ khiến Vũ phải buồn, hoặc nếu có không buồn thì chắc Vũ cũng phải suynghĩ. Thôi thì, cứ chịu đựng sự lặng im này để Vũ được thanh bình hơn trong chuỗinhững ngày tháng chưa và chắc không bao giờ thanh bình của đời Vũ.Bất thình lình, Vũ quay sang tôi, hỏi:- Thứ gì thừa mứa với mình, có thể gọi là gắn bó không?Tôi chưng hửng nghe Vũ hỏi, không biết phải trả lời thế nào. Mà hình như, khi nghe mộtcâu hỏi không có câu trả lời, thường, con người ta phải tự hỏi lại mình, rằng, với bản thânmình, có phải cũng vậy? Tôi tự hỏi tôi, nếu, có thứ gì đó thừa thãi - thừa thãi theo cáicách khó chịu - dính kết với tôi, với cơ thể tôi, với cuộc đời tôi, thì tôi sẽ gọi nó là gì? Và,khi thoát ra khỏi nó, khi vứt bỏ nó, cảm giác của tôi sẽ là gì? Tôi cố hỏi, để, cố hiểu choVũ trong những ngày vừa rồi. Nhưng, Vũ không trả lời tôi, nên, tôi không thể tự trả lờicho mình…- Đôi khi, Vũ cũng ước… - Vũ nói khẽ - rằng, chúng nó có chút gi ...