Hiên đã tỉnh giấc, nhưng vẫn nhắm mắt, vì cảm tưởng nếu mình mở mắt sẽ phải đối diện với nỗi hãi hùng đã và còn đang hành hạ nàng tơi tả từng giây, từng phút, gần một tuần nay . Chưa bao giờ Hiên bị sợ như giai đoạn này . Ngay cả hồi cuối tháng tư 75, gần một tháng thiếu thốn, đói khát lênh đênh trên biển khi đi tìm tự do . Ngày đó sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi cũng chưa khủng khiếp như Hiên đang sợ "nó" đây . Chỉ khi nào vùi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bão Rớtvietmessenger.com Hương Kiều Loan Bão RớtHiên đã tỉnh giấc, nhưng vẫn nhắm mắt, vì cảm tưởng nếu mình mở mắt sẽ phải đối diện vớinỗi hãi hùng đã và còn đang hành hạ nàng tơi tả từng giây, từng phút, gần một tuần nay .Chưa bao giờ Hiên bị sợ như giai đoạn này . Ngay cả hồi cuối tháng tư 75, gần một thángthiếu thốn, đói khát lênh đênh trên biển khi đi tìm tự do . Ngày đó sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãicũng chưa khủng khiếp như Hiên đang sợ nó đây . Chỉ khi nào vùi vào giấc ngủ, nàng mớiquên được nó .Có tiếng kẹt cửa, cái cửa phòng ngủ này luôn gây tiếng động lớn khi Hiên khép chặt . Hiênbiết Thuấn vô phòng, đêm qua chàng ngủ ở phòng ngoài vì kêu bị allergy hành quá, sợ hắthơi, sổ mũi, xoay trở hoài sẽ làm nàng thức giấc .Tiếng chân bước nhẹ lại giường, Hiên mở mắt . Thuấn nhìn nàng thật dịu dàng, lâu lắm rồiHiên mới lại gặp ánh mắt trìu mến đó . Bởi mấy năm gần đây Thuấn hay bực bội, đôi khi bẳngắt vì bực các con . Chúng đã lớn, nên ít quấn quýt với bố mẹ như lúc bé, điều đó làmThuấn thấy mất mát và buồn bực . Thêm vào cái tật bày bừa của con trai, khác hẳn cái tínhngăn nắp gọn gàng của Thuấn . Thường con cái bày, mẹ chưa kịp dọn, là mẹ bị mắng oan .Hiên bị cằn nhằn dài dài là cưng chiều con quá làm chúng hư, làm chúng lười .Thuấn kéo bốn tấm màn dầy của hai cửa sổ lớn trong phòng ngủ . Ánh sáng ùa vào phòng,mang một chút sinh khí đến nơi này , nhưng Hiên vẫn thấy mình đang đứng ở ngưỡng cửatử thần . Tiếng Thuấn dịu nhẹ:- Ðêm qua em ngủ được không . Nàng khẽ gật đầu, rồi ra dấu muốn Thuấn ngồi gần, chàngngồi xuống mép giường, Hiên rút tay khỏi tấm mền mỏng . Thuấn tìm tay Hiên, Cả hai nắmchặt tay nhau, tưởng như Thuấn đang cố truyền hết mọi nghị lực của chàng sang Hiên vàHiên thì đang níu kéo từng giờ từng phút bên người nàng yêu quý đã bao năm . Mình sốngvới nhau đã bao năm rồi nhỉ, lâu, lâu lắm rồi.... từ cái ngày rời bỏ mầu áo trắng học trò đểmặc gấm đỏ , đội khăn vàng hoàng hậu theo chàng về dinh! “ Và làm sao quên được cáigiây phút thiêng liêng, với tình yêu trong trắng như tấm lòng gửi đến Thuấn ngày đó, ThuHiên với áo ren trắng, khăn voan trắng, bó hoa hồng bạch ôm trên tay . quỳ dưới bàn thờchúa . Hiên còn nhớ rõ lời cha giảng trong buổi hôn lễ Cái gì chúa đã buộc, người đờikhông được phép tháo gỡ... Nhưng người ta vẫn cứ làm, vẫn lấy quyền thế gian để quyếtđịnh, và làm khó khăn . Cũng vì vậy đã bao cặp hôn nhân bị ngăn trở chia lìa chỉ vì cái thànhkiến đạo, đời . Nếu Thuấn không cả quyết, thẳng thắn làm áp lực với gia đình chàng, năn nỉphía gia đình Hiên, thì cả hai đã chả có ngày nay . Tuy nhiên vết thương lòng đó trong Hiênvẫn chưa lành, chắc rồi theo Hiên đến chết . Ừ chết, có gì đáng sợ hãi đâu mà sao ai cũngníu kéo để cố vượt qua .Hiên nhận biết rõ chính mình, Hiên không sợ chết, nàng chỉ sợ sự đau đớn về thể xác lẫntâm hồn . Những khi khỏe mạnh Hiên vẫn đùa bảo các bạn: Sống đến tuổi này cũng đủ rồi,chết không nối tiếc . Duy chỉ có một điều chưa muốn đi vội là thằng nhỏ chưa xong đại học,còn hai năm nữa, khi nào nó xong là tôi có thể đi bất cứ giờ phút nào . Ngủ và không tỉnhdậy, đi luôn cách đó thì thần tiên biết mấy . Bạn bè nghe vậy đều cười lớn, nghĩ rằng conbé lập dị, bạn Mỹ, bạn Việt nhao lên:- Ðâu có được, mi phải sống để còn đi cưới vợ cho con, rồi còn phải thấy được các cháunữạv..v . Lũ bạn Mỹ thực tế hơn:- Tao không dại gì chết sớm vậy, tao phải sống hưởng tiền già của tao đóng góp đã chứ , cảđời tao đi làm đóng góp cho chính phủ, tao đâu thể bị mất vốn vậy...v...vvVà cứ thế mọi người nêu hết lý do này, lý do khác để bài bacù cái tư tưởng chán sống củaHiên . Riêng Hiên, nàng thấy mình đã sống đủ, hưởng đủ, còn níu kéo vài năm vì tráchnhiệm với con cái sinh ra, phải yên trí khi chúng đã học hành xong, rồi có xuôi tay, nhắm mắtcũng yên lòng .Quả thật, khi nhìn người ta già nua, lọm khọm, chân tay run rảy, nói năng thều thào, răngmóm chả thể nhai được món ngon . Mắt mờ chả thể nhìn rõ . Nhăn nhó vì đau ốm . Khổ sởvì bệnh tật . Chân yếu đi chả vững . Vậy nếu sống lâu cho được đến cái ngày . như thế !!! thìsung sướng gì . ích gì . chỉ làm khổ thêm cho con cái . Chi bằng chết trẻ, tránh được tất cảnhững điều sơ sơ nêu trên! miễn sao chết đừng đau đớn , chết mà không biết mình sẽ chết,đó là điều Hiên muốn . Nhưng muốn nào có được .Trong bao năm chung sống, Hiên đã được hưởng đủ hạnh phúc chân tình của hôn nhân, đểnếu mình có phải ra đi cũng không ấm ức . Thật vậy, Thuấn đã hy sinh rất nhiều cho Hiên,đã cho nàng tất cả yêu thương và tất cả những gì nàng ao ước . Dĩ nhiên sự ao ước củaHiên chả bao giờ vượt quá xa khả năng của Thuấn và của chính Hiên . Hình như niềm vuicủa Hiên là của Thuấn, nên chàng thường rất hài lòng khi thấy niềm ước vọng của Hiên đãthành tựu . Thuấn thường ngồi ở cái ghế Wing Chair nơi phòng khách và yên lặng nhìn Hiênkhi nàng đứng ngắm mê say những kỷ vật hiếm quý nàng đã tìm mua, ...