Danh mục

Bắt Bò Rừng

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 186.85 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (15 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Miền thượng du Bắc Việt. Đầu năm 1977. Trời sắp tết. Cái lạnh như cắt da, buốt giá đến tận xương tủy. Tôi nằm co quắp trên ổ rơm lót trên sàn đất được đắp thành mô dọc theo hai bên vách trong căn lều vừa được dựng lên làm lán trại cho trại giam Trần Phú, một trong hàng trăm trại giam tù cải tạo rải rác khắp miền thượng du Bắc Việt.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bắt Bò RừngBắt Bò RừngMiền thượng du Bắc Việt. Đầu năm 1977. Trời sắp tết. Cái lạnh như cắt da, buốt giá đến tận xương tủy. Tôi nằm co quắp trên ổ rơm lóttrên sàn đất được đắp thành mô dọc theo hai bên vách trong căn lều vừa được dựnglên làm lán trại cho trại giam Trần Phú, một trong hàng trăm trại giam tù cải tạo rảirác khắp miền thượng du Bắc Việt. Những trại tù này do quân đội Bắc Việt thiếtlập vào khoảng giữa năm 1976 nhằm giam giữ những thành phần đa số là sĩ quanthuộc Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà của Miền Nam Việt Nam sau khi Sài Gònthất thủ. Ngày 30 tháng 4 -1975, Đại Tướng Dương văn Minh, vị Tổng Thống vàogiờ phút chót của Miền Nam đã ra lệnh cho toàn thể Quân Đội Miền Nam phảibuông súng đầu hàng. Thế là Miền Nam bị bức tử trong đau đớn nghẹn ngào đầyuất hận. Một số những tướng lãnh và sĩ quan cuả Miền Nam đã không tuân lệnhcuả Tổng Thống Dương Văn Minh, họ đã tự kết liễu đời mình hoặc vẫn tiếp tụccầm súng chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng. Tôi rất xấu hổ và đau buồn vì đãkhông đủ dũng khí để làm được như họ. Và chính vì vậy , giờ này tôi có mặt ở đâyđể nhận lãnh những đớn đau ê chề tủi nhục cùng với kiếp sống đọa đầy của điạngục trần gian ngay tại trên mảnh đất thân thương, nơi mà tất cả mọi người dânđều hãnh diện với nguồn gốc Lạc Hồng của mình nằm trong hai chữ: Đồng bào. Mặc dù ổ rơm giữ hơi ấm, nhưng tôi vẫn thấy lạnh, cái lạnh bò dọc theo sươngsống từ gáy xuống tận xương cụt nơi hậu môn. Cái lạnh hình như nó biết bò và biếtrỉa mồi như loài cá. Nó buốt giá và tê rần khắp tứ chi. Tôi chợt nhớ đến Kim Dung,người viết cuốn truyện Thiên Sơn Đồng Mụ, và đến lúc này tôi thấy mình giốngnhư đang bị cấy Sinh Tử Phù: một làn băng cực lạnh đang chui rúc và len lỏi trongxương sống tôi. Tôi cố nhích lại gần anh bạn nằm bên cạnh và bất chợt hình nhưngười bạn bên cạnh cũng cùng một cảm nghĩ và hành động giống như tôi. Hai đưáđâu lưng vào nhau nhưng co quắp theo hai chiều đối nghịch. Sau vài phút, thật là hiệu quả. Hình như Sinh Tử Phù đã ngừng phát tác. Tôithấy lưng ấm dần và cảm thấy như vừa hồi sinh. Nhưng khi vưà hồi sinh thì bảnnăng sinh tồn trong con người chợt vùng dậy. Cái đói cồn cào nó ào đến bất chợtvà dồn dập như triều dâng sóng cuộn làm quặn đau từng khúc ruột mặc dù hai đầugối đã ép sát vào bụng để chống cơn đói. Hồi chiều, chúng tôi mỗi người được phát cho một bát cơm và một bát canh raulang. Bát canh xuông nước muối bên trong lác đác vài ba cọng rau lang. Còn bátcơm thì gọi là cơm theo cách gọi cuả người dân Việt Nam chứ thực ra chỉ cókhoảng một trăm lẻ một hạt gạo luộc trộn với cũng một trăm lẻ một hạt bo bo tứclà cơm độn năm mươi phần trăm. Nghe cơm độn năm mươi phần trăm thấy có vẻtạm được nhưng có điều hạt bo bo nó to gấp năm lần hạt gạo. Anh em chúng tôi cóngười đã nâng niu cái bát cơm đó cất đi trong buổi ăn chiều để dành đến tối trìumến đặt nó lên trên bụng rồi đưa tay bốc từng hạt bỏ vào miệng và đếm: Một cơm,một bo, hai cơm, hai bo, ba..... Đến con số chót là một trăm lẻ một hạt. Tôi biết anhđếm những con số bo bo rất chính xác, còn những con số hạt cơm thì hình như bạntôi đã ăn gian bởi lẽ hạt bo bo lúc nấu nó còn nguyên dạng chứ hạt gạo nó đã bị bểra làm hai làm ba! Cứ thế, cứ thế và cứ thế; cuộc sống của chúng tôi đều đặn: sáng lên rừng chặtgỗ, nứa, giang…, chiều tối về ăn cơm độn bo bo năm mươi phần trăm! Vậy mà hồi chiều trên bộ chỉ huy trại tù cho chúng tôi biết là ngày mai trong sốba trăm người tù cải tạo chúng tôi phải cử ra hai mươi bốn người để đi mua bò chotrại vì chỉ còn vài ngày nữa là đến tết âm lịch. Thế là chúng tôi tha hồ tưởng tượng tới những miếng thịt sẽ được ăn trong bangày tết. Đoàn người chúng tôi được lệnh dừng chân trên bãi đất trống, cạnh quán nướcngã ba đường. Ai nấy đều thở ra khoan khoái như vừa trút được gánh nặng trênvai. Chặng đường kế tiếp còn khoảng chừng mười ba cây số nữa. Phải đi thật sâuvào các bản làng trong núi mới mua được bò rẻ. Hai người cán bộ coi tù nói vớianh trưởng toán cho anh em tập trung vào một chỗ vì sợ có người thừa cơ hội bỏtrốn. Chiều hôm trước chúng tôi đã được báo cho biết để chuẩn bị cử người đi muabò. Anh em chúng tôi bàn bạc và đề nghị những người tương đối khoẻ để đảmnhận công việc này vì chặng đường khá xa khoảng chừng bốn mươi cây số vừa đivừa về. Thực ra thì anh em chúng tôi ai cũng muốn đi vì muốn thăm dân cho biếtsự tình nhưng nhiều người sợ không kham nổi đoạn đường quá xa và phải vượt quangọn đồi Ma thiên lãnh. Khi mọi người vừa tập trung đầy đủ trên bãi đất trống, anh cán bộ phụ tráchđếm đi đếm lại số người; khi thấy đủ số anh ta nói lớn: - Các anh nghỉ khoảng mười “năm” phút rồi tiếp tục “nên” đường. Anh “lào” cótiền thì tôi cho phép được mua kẹo và “lước” uống. Nói xong anh ta xà vào quán làm một bát nước chè tươi. Gọi là quán cho có vẻ sang, chứ thực ra chỉ là một túp lều mỗi chiều khoảng bamét, bà chủ quán ngồi ...

Tài liệu được xem nhiều: