Chiếc thuyền nan gặp gió lao vun vút trên mặt sông, chẳng mấy lúc chiếc thuyền đã đến vùng hạ lưu. Chuẩn buông một tay chèo, tay kia đánh lái con thuyền tiếp cận với mỏm đá nhô lên ở giữa sông. Chiếc thuyền nan lượn tròn hai vòng, giảm tốc độ, ghé sát mình vào mỏm đá. Chuẩn bước lên mặt mỏm đá, buộc thuyền vào một gồ đá rối nhoài người với chiếc ba lô trên thuyền. Chuẩn mở ba lô, lấy ra một bình tông rượu và một chiếc li nhỏ, rót rượu ra li, ngửa cổ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Báu vật dưới đáy sông Báu vật dưới đáy sông TRUYỆN NGẮN CỦA VŨ ĐẢMChiếc thuyền nan gặp gió lao vun vút trên mặt sông, chẳng mấy lúc chiếc thuyền đã đếnvùng hạ lưu. Chuẩn buông một tay chèo, tay kia đánh lái con thuyền tiếp cận với mỏm đánhô lên ở giữa sông.Chiếc thuyền nan lượn tròn hai vòng, giảm tốc độ, ghé sát mình vào mỏm đá. Chuẩnbước lên mặt mỏm đá, buộc thuyền vào một gồ đá rối nhoài người với chiếc ba lô trênthuyền. Chuẩn mở ba lô, lấy ra một bình tông rượu và một chiếc li nhỏ, rót rượu ra li,ngửa cổ uống. Rót tiếp một li nữa, anh giơ lên ngang mặt; nghiêng li rượu từ từ đổ xuốngdòng sông. Đêm tĩnh lặng, chỉ có trăng, gió, những con sóng vẫn còn thức giấc chứngkiến hành động của Chuẩn và có lẽ cũng chỉ có chúng mới thật sự hiểu được những việclàm của anh mà ngay cả đến con người cũng không hiểu. Họ gán cho danh hiệu tên thamlam, kẻ hám của, định tìm kiếm chiếc lư hương bằng vàng để tận hưởng cuộc sống đàicác.Tương truyền rằng đời vua Minh Mệnh có một vị quan đại thần chuyên ăn của hối lộ, đútlót nên rất giàu có, y sợ bị mọi người phát giác nên thường tẩu tán của cải, đem gởi ởnhiều nơi. Ngày nọ y đi qua khúc sông này, đánh rơi mất chiếc lư đồng, đó là chiếc lưđược đúc bằng vàng mà y nguỵ tạo để đem về quê cất giấu. Tất cả đám đàn ông, thanhniên trai tráng trong làng đều bị lùa ra sông để lặn tìm chiếc lư. Dòng sông đầy đá ngầmvà những dòng nước xoáy đã cướp đi sinh mạng hàng chục người dânvô tội. Tròn mườingày hò hét, đánh đập dân chúng trên bờ sông vẫn không thấy chiếc lư, tên quan mới xualính đi để lại tiếng kêu khóc ai oán của những bà vợ, người con, mất chồng, mất cha. Câuchuyện được lưu truyền từ đời này sang đời khác, được bao phủ, thêu dệt thêm nhiều điềuhuyền bí, để rồi đời nào cũng có một vài kẻ tham lam ở làng và từ nhiều nơi khác kéo đếnký thác cuộc đời với giấc mơ giàu có của mình cho dòng sông. Sự xuất hiện của Chuẩnvào những đêm của tuần trăng cuối cùng không làm cho người dân bên triền sông ngạcnhiên, họ chỉ thông báo vắn tắt cho nhau, lại có một kẻ thích ngồi mát ăn bát vàng nữađến nộp mình cho hà bá!Trước khi lặn mình xuống dòng sông, bao giờ Chuẩn cũng uống một tuần rượu và ngồitrầm ngâm rất lâu, chính những lúc ấy cuộc sống mới thật sự đến với anh. Từ ngày phụcviên, khoác ba lô trở về quê, Chuẩn sống bằng kỷ niệm, không có kỷ niệm, anh cảm thấycuộc sống thật tẻ nhạt. Những năm tháng chiến tranh đầy gian nan và hy sinh nhưng đốivới anh lại là những ngày đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Anh và những người lính đã sống hếtmình cho nhau, cùng nhau chia sẻ sự sống và cái chết. Và cũng chính trong khói lửa củachiến tranh, Chuẩn đã có được một tình yêu đẹp đẽ với Lương, cô lái đò đưa lính sangsông chính ở khúc sông mà bây giờ anh đang ngồi. Những giây phút ngắn ngủi bênLương, Chuẩn thường vuốt lên cánh tay rắn chắc, xinh xắn của người yêu, nghe cô kể vềnhững lần máy bay Mỹ ập đến ném bom khi đơn vị pháo cao xạ của anh chưa chuyển đếnbảo vệ khúc sông này. Đêm cuối cùng, trước khi đơn vị Chuẩn được lệnh chuyển ra Thủđô, đánh trả lại cuộc ném bom mười hai ngày đêm của giặc Mỹ, anh và Lương đã ngồibên nhau đến tận sáng. Lúc chia tay, Chuẩn say đắm hôn lên đôi cánh tay của người yêu,Lương hỏi anh sao không hôn lên môi? Chuẩn áp đôi bàn tay Lương vào ngực mình, đáprằng anh yêu đôi cánh tay cô, giỏi việc nước, đảm việc nhà, không sợ bom đạn, nắngmưa, sương gió, ngày đêm chèo chiếc thuyền đưa người lính ra trận. Ngập chìm trongniềm hạnh phúc mê say, Lương nói với người yêu:- Sau này em cụt mất tay, anh có còn yêu em nữa không?- Đừng có nói gở! - Chuẩn trách người yêu.Lương tiếp tục chòng ghẹo anh:- Thật đấy, lỡ em bị thương chẳng hạn!Chuẩn không phải là bác sỹ, cũng chẳng có phép thần thông biến hoá, song anh đã hứavới Lương, nếu cánh tay Lương bị bom đạn cướp đi, Chuẩn sẽ hoá phép cho nó lành lạibởi anh không tin đôi cánh tay xinh xắn, ngày đêm vì việc nước kia lại có thể lìa bỏ khỏithân thể người yêu mình. Nhưng điều Chuẩn không bao giờ tin đã xảy ra còn khủngkhiếp hơn nữa. Trong một trận ném bom dữ dội xuống khúc sông này, Lương đã hy sinhkhi đang chở bộ đội qua sông, một cánh tay Lương bị mảnh bom tiện đứt văng xuốngdòng sông. Lương hy sinh, trái tim Chuẩn như bị trúng đạn nhưng nó không gục ngã, đãnuôi chí căm hờn cho anh cùng đồng đội bắn hạ được một chiếc B52 trên bầu trời HàNội. Đêm đó, Chuẩn đi bộ ra bờ hồ Hoàn Kiếm, ngồi trên bãi cỏ, thả cho tâm hồn bay vềvới những kỷ niệm đầy ắp hình ảnh của Lương bên bờ sông. Lương ơi! anh đã hứa vớiem, anh sẽ làm tất cả để thực hiện bằng được lời hứa của mình. Lời của Chuẩn được giómang đi, bay vào vũ trụ bao la, bay qua nơi Lương đang an giấc ngàn thu.Kết thúc ly rượu thứ tư, Chuẩn đóng nắp bình tông lại, cởi quần áo dài đặt xuống thuyền,đứng dậy hít một hơi thật sâu, nhún mình nhảy chúp xuống dòng sông. Mặt sông vang lênmột tiếng ùm, nước bắn tung lên cao, rơi và ...