Dễ đến 10 năm tôi không gặp hắn, từ cái dạo hắn làm cho tôi căn nhà gỗ, đâu khoảng tháng 9 năm 2000. Tôi cất nhà chữ đinh, cũng kiểu nhà kê táng Nam bộ, nhưng cái cánh én lại nằm phía trước, hai vì cột nằm hai bên được nối với nhau bằng những vì kèo, không cần cột hàng nhì, hàng ba. Lúc ấy ông xã tôi bận đi công tác ở xa, nên việc chuẩn bị vật liệu, vẽ lập lăng nhà rồi hậu cần bếp núc đều do tôi đảm nhiệm. Tính tôi thì hay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bảy thợ mộc Bảy thợ mộc TRUYỆN NGẮN CỦA QUÁCH QUỲNH HƯƠNGDễ đến 10 năm tôi không gặp hắn, từ cái dạo hắn làm cho tôi căn nhà gỗ, đâu khoảngtháng 9 năm 2000. Tôi cất nhà chữ đinh, cũng kiểu nhà kê táng Nam bộ, nhưng cái cánhén lại nằm phía trước, hai vì cột nằm hai bên được nối với nhau bằng những vì kèo,không cần cột hàng nhì, hàng ba. Lúc ấy ông xã tôi bận đi công tác ở xa, nên việc chuẩnbị vật liệu, vẽ lập lăng nhà rồi hậu cần bếp núc đều do tôi đảm nhiệm.Tính tôi thì hay lo xa, rất sợ mưa tạt gió lùa nên cái khung nhà dựng lên, tôi lại bảo hắnđâm thêm chái, bốn phía bốn cái chái trông xa cứ như cái nhà lồng chợ. Tưởng chỉ tôi loxa, nhưng hắn thì lại cẩn thận hơn tôi. Ai đời, cột gỗ bạch đàn thế mà hắn bỏ công cưa xẻ,đẽo gọt tất tật thành cây vuông cả, hắn bảo như thế nhìn cho nó oai. Tôi chỉ bật cười, vìcái nhà làm bằng gỗ bạch đàn dù có thoa nhớt cặn kỹ đến mấy thì cũng chừng sáu, bảynăm là mọt ăn ruồng cả. Thấy hắn hì hục đục đẽo, bào bọt, tôi kệ. Với lại, tôi nghe ngườita nói, mấy cha làm thợ, làm thầy này bùa ngải dữ lắm, mình trật ý hắn, hắn ếm vào câycột cây kèo nào thì vợ chồng chủ nhà kể như khốn đốn vô cùng, không bệnh tật thì cũngtán gia bại sản hoặc chia lìa…Thế nhưng, cũng có cái khi tôi tư vấn hắn lại nghe. Ấy là lúc tôi thấy hắn vẽ lập lăng cáinhà, hắn vẽ cột kèo rồi đo từng cm sau đó phóng to ra ngoài thực tế. Thấy thế, tôi buồncười quá, bảo hắn để tôi tính cho, chỉ cần cho tôi biết cây cột cao mấy mét, cây đội, câyxiên bao nhiêu là tính ra cây kèo. Tính bằng phương pháp hình học mà, hắn thấy tôi tínhchính xác nên cứ mắt tròn mắt dẹt lẩm bẩm, mợ này hay thật (hắn gọi ông xã tôi bằngcậu, vợ hắn là cháu họ xa của ông xã tôi).Rước hắn làm thợ cho nhà tôi bao nhiêu ngày cũng là bấy nhiêu thời gian tôi phải vất vảvì hắn, hắn làm thì chăm chú, nhiệt tình, khéo léo, nhưng leo lên mái nhà, mới hai giờchiều đã ơi ới nói vọng xuống, mợ ơi, mợ đánh tiết canh vịt là vừa rồi đấy. Chả là ở Nambộ, sau vụ Hè Thu, vịt no đồng nên rẻ lắm, tôi thì biết đánh tiết canh, chồng tôi thườngkhoe với mọi người: vợ tui đánh tiết canh xeo đòn gánh, gánh chạy khắp bờ kênh màkhông rớt. Không biết có đúng không, nhưng ơn trời, lần nào tôi đánh dĩa tiết canh cũngđỏ tươi và đông cứng ngắc. Thế nên, chừng hai ngày hắn lại nằn nì tôi, mợ ơi chiều nayđánh tiết canh nhé, tôi nghĩ bụng, quái, cái thằng này nó ăn mãi mà không ngán à? Hay làngười nó thiếu máu? Tôi lại chặc lưỡi, thôi kệ nó, thịt cá, gà đang mắc, vịt thì rẻ, chịu khóbỏ công một chút là có món ngon cho hắn nhậu, càng đỡ tốn kém mà lại được tiếng làchiều thợ. Nên tôi hợp đồng với chủ trại vịt đóng ở cánh đồng phía sau nhà tôi, cứ haingày lại xách vào bán cho tôi hai con. Vừa đánh tiết canh, vừa kho gừng, vừa nấu thêm tôcanh măng, thế là tươm tất có một bữa nhậu thịnh soạn cho hắn cùng năm người phụ.Nhưng thật ra, thứ hắn khoái khẩu nhất không phải là tiết canh, mà đó là rượu. Hắn thíchuống rượu, rượu là ma lực quyến rũ đời hắn. Hắn bảo, xưa hắn có thế đâu. Ba hắn làmthợ, hắn đi theo riết rồi cũng thành thợ. Khi ba hắn yếu sức nghỉ hẳn ở nhà thì hắn vừađem cái truyền thống của gia đình, vừa đem cái sáng tạo của hắn mà chính danh làm thợcả đi kiếm cơm trong thiên hạ.Nhớ lại, những năm 1988 – 1998, đó là thời hoàng kim của hắn, ở cái huyện vùng sâuvùng xa này lúc ấy người dân được vay tiền đắp nền nhà vượt lũ, rồi thì họ đua nhau cấtnhà kê tán, cột bằng gỗ bạch đàn hay gỗ tràm, vách dừng, mái lợp bằng lá dừa nước hoặcsang hơn thì bằng thiếc. Những tháng tốt ngày hợp tuổi, họ đua nhau rước hắn. Hắn nhậnlàm căn nhà nào cũng đều nói giá cả trước và đều cao hơn các thợ khác, nhưng ai cũngtìm rước hắn cho kỳ được. Lúc đó hắn mới đi bộ đội về, cưới vợ được hơn một năm,được nhà vợ quan tâm cho một mảnh đất cất nhà nên hắn cũng khá lo lắng và vun véncho gia đình. Làm được bao nhiêu tiền hắn đều đem về cho vợ không thiếu một đồng.Công việc thì ngày một tiến triển, hắn vô xiên rất khéo, bảo đảm cây xiên luồn dài 9,9mkhông ai biết hắn nối ở chỗ nào, các đường bào thì mịn bóng, thoa chút nhớt cặn là lênnước nhẵn nhìn cứ như cột gỗ lim vậy. Cách hắn khóa mộng cũng cừ, những mộng cộthắn đã khoá, sau này, gia chủ có tháo ra muốn tận dụng nguyên vẹn cây cột ấy thì chỉ gọihắn mới tháo ra được, còn gọi người khác á, chỉ có nước là cưa thôi. Có lẽ đây cũng là bímật nghề nghiệp của hắn vậy. Thế nên, có thể nói là hắn tài, tài trong giới thợ mộc, hắnkhông chỉ cất nhà mà còn đóng giường tủ bàn ghế… tóm lại cứ gì liên quan đến đồ gỗ làhắn đều biết làm và làm rất giỏi.Người ta nói có tài thì lắm tật. Mà cái tật uống rượu của hắn ban đầu có phải do chủ quancủa hắn đâu. Đã là dân Nam bộ chính hiệu thì chiều nào mấy ông không rủ nhau lai raivài xị đế. Khi làm nhà, đóng giường tủ… cũng là các dịp quan trọng, nên lối 3 giờ chiềucác bà vợ cũng chuẩn bị sẵn thức nhắm cho chồng cùng với kíp thợ, thế là nghiễm nhiênchiều nào hắ ...