Danh mục

Bảy tuần, ông yêu bà.

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 142.62 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Câu chuyện sau xin viết để tặng những người già neo đơn. Tuần thứ nhất. Ở quê, ông chưa yêu bà. Ông gặp bà từ hồi bà còn trẻ, trẻ măng. Hồi đó nhà ông cũng nghèo mà nhà bà cũng chẳng giàu chi. Cả hai gặp nhau không một chút cảm giác yêu đương, cái mà người ta vẫn gọi là tình yêu sét đánh. Sinh ra ở cái thời một sống chín chết, đám cưới của họ khổ chưa từng thấy.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bảy tuần, ông yêu bà. Bảy tuần, ông yêu bà.Câu chuyện sau xin viết để tặng những người già neo đơn.Tuần thứ nhất.Ở quê,ông chưa yêu bà.Ông gặp bà từ hồi bà còn trẻ, trẻ măng. Hồi đó nhà ông cũng nghèo mà nhà bà cũngchẳng giàu chi. Cả hai gặp nhau không một chút cảm giác yêu đương, cái mà người tavẫn gọi là tình yêu sét đánh. Sinh ra ở cái thời một sống chín chết, đám cưới của họ khổchưa từng thấy. Vậy mà họ cũng gặp nhau hoài, run rủi thế nào, họ lại cưới nhau. Họ trởthành vợ chồng, vậy đấy.Và, không sướt mướt như trên truyền hình, không ca cẩm như trong cải lương, khônglãng mạn như tiểu thuyết diễm tình, ông không có cảm giác yêu nồng cháy với bà. Đanvào nhau, từng nhịp một của cuộc sống, họ cứ thế mà tiếp tục, tồn tại như những ngườibạn đời, không hơn. Trải trên những cảm xúc nhạt nhẽo, ông và bà không thích những cáicách mà người Tây hay làm, họ theo kiểu truyền thống, chồng dạy vợ nghe, vợ làmchồng nghỉ. Chẳng bao giờ hai người hôn nhau, họ làm chuyện đó, nhưng đơn giản chỉ đểduy trì nòi giống hoặc giả làm thỏa mãn nhau. Ông, cũng như bà, chưa từng biết cái hônlà gì. Hôn để biết tình yêu đẹp như thế nào, nhưng đó là với đám trẻ bây giờ, còn họ, họkhông hôn vì chẳng thiết tình yêu, chẳng thiết cái cảm xúc cháy bỏng, mãnh liệt, có khảnăng đốt chết hàng loạt con tim đó. Nhưng nói vậy, không có nghĩa họ không phải conngười. Họ là người 100 %, chỉ có điều, là những người không có tình yêu, hoặc chưa biếtđến tình yêu, hoặc hơn nữa, họ chưa thấu cái tình yêu họ có, có lẽ thế chăng ?Tuần thứ hai.Ở quê,Ông mất bà.Đến một ngày, ông buồn, một nỗi buồn khủng khiếp đến với ông, một nỗi mất mát ráohoẵng mà ông chưa bao giờ cảm thấy, đau hơn cả kim châm, nhức hơn cả lửa đốt. Bà đimất.Không phải bà chết đâu, mà bà bị bắt, bị bắt với một tội danh lạ hoắc lạ huơ. Ông hốihận, đến chết vẫn còn hối vì cái buổi sáng đó, tiếng gọi cửa vang lên, và ông đã chính taymở cửa cho họ vào. Đó là mấy anh, mấy chị cán bộ. Ông thường gọi họ như thế, họ trẻmăng, và cầm những giấy má chìn chịt chữ, ông chẳng đọc được chữ nào, chỉ nghe họ nóihuyên thuyên, hẳn nhiên là ông cũng chẳng hiểu câu chi luôn. Chủ yếu, cái mà ông quantâm, sự việc mà ông nhận ra, là họ bắt vợ ông.Bắt mất bà.Ông chỉ biết có thế, và chỉ thế mà thôi, họ bắt vợ ông mất rồi.Trấn tĩnh lại, ông mới nhận ra, vợ mình đã đi khỏi cùng với những người lạ mặt. Bà góighém đồ đạc nhanh chóng, khóc lóc ỏm tỏi, nước mắt nước mũi tèm hem, bà níu ông, tìmchỗ dựa nơi ông, nhờ ông bênh vực. Và, chắc chắn ông đã làm vậy. Đàn ông Việt Nam,được cái gì không được, được nhất là biết bảo vệ gia đình mình. Đó như bản năng, ôngche chắn bà, làm cái việc mà người chồng phải làm, ông quát mắng và chống chọi lại cáibọn “vô duyên, khả ố”, từ ngữ mà ông hay dùng. Nhưng không được, cái tội của bà đãrành rành như thế, họ bắt bà đi vì: bà có nghi can đến một vụ án giết người, hung khí tìmđược trong ruộng dưa của nhà bà, có cả nhân chứng đàng hoàng. Họ bắt bà, vì đã khẳngđịnh và hoàn toàn được sự ủng hộ của công lý.Thế là ông với bà chưng hửng, chẳng biết làm sao. Họ đưa ra một con dao bầu còn đỏmáu, ông rùng mình và bà thì ngất xỉu. Bà đã cao tuổi rồi, gần sáu mươi rồi còn gì, tócbạc trắng cả.Tuần thứ ba.Trên đường đi, ở ngoại ô thành phố,Ông nhớ bà.Ông không tin, không tin vợ mình có tội, nhất định thế, nhất định là bà bị oan. Ông, mộtngười hay coi và cập nhật tin tức trên kênh thời sự, từ khi xóm ông được tổ dân phố bắtđiện và cáp truyền hình. Dĩ nhiên không phải là cáp kỹ thuật số rồi, cái tivi màu cổ lỗ sỉnhà ông, chỉ bật được có mấy kênh ít xì xì. Hồi đó gắng lắm ông mới bán heo mua được,cả xóm có mỗi nhà ông xem được tivi đầu tiên, tự hào lắm chứ bộ. Nhưng thôi, quay lạichuyện của ông. Ông không tin vào cái tội mà họ đặt cho bà, ông nghĩ họ đã vu oan choông. Cái tên gì gì… họ nói, cái người gì đã vu cho bà cái tội giết người, ông ghim trongbụng, ông quyết định lên thành phố, kiện cái người đó, đem vợ mình về.Nhà ông có một ruộng dưa, hằng ngày đem trồng ra chợ bán. Ông lấy cuốc ra xem cònbao nhiêu, đào hết bỏ vào bị, bán luôn một lần. Trong nhà còn bao nhiêu tiền để dành,ông vét hết bỏ vào bị, chuẩn bị hành trình lên thành phố, cái chốn lạ lẫm ông chỉ lên đómột lần. Ông dắt theo một con heo nái để phòng hờ, con heo ú ụ làm phiền ông nhiềulắm. Nó khiến ông phải cuốc bằng chân lên huyện, chứ không phải bằng xe buýt hay xelửa. Không có xe nào chịu nổi con heo, hay cả ông già quê mùa chủ của nó nữa. Lục đụccái lưng khỏe như vâm, một tay ông cắp giỏ, một tay ông dắt heo, lết thết một ngày trời,vừa đi vừa nghĩ cũng tới được bến đò. Thế là từ đò, ông và con heo cũng tới được ngoại ôthành phố. Nhìn cái dáng ông lê dép xềnh xệch, dắt heo như dắt con, đến là khổ. Người tanhìn vào chỉ trỏ quá trời, lần đầu tiên họ thấy một ông già ăn bận quê xệ dắt heo đi chơi.Ai hỏi ông đi đâu, ông bảo lên phố. Nhiều người không hỏi kỹ cứ tưởng lão này già màcòn học làm sang, ...

Tài liệu được xem nhiều: