Danh mục

Bé con, anh xin lỗi!

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 173.72 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bốp! Con bé ôm mặt khóc và vùng vằng bỏ chạy sau cái tát như trời giáng của tôi. Đến lúc này, tôi vẫn chưa định thần được hành động vừa rồi của mình. Rồi từ từ, cảm giác hối hận trào lên trong tôi. Là một người anh cả, người con trai duy nhất và là trụ cột của gia đình, tôi bắt mình phải mạnh mẽ, cứng rắn. Thế nhưng… sao mắt vẫn thấy cay xè. Có gì đó trong lồng ngực nhói đau, như cái tát lúc nãy vừa giáng xuống má mình. Tiếng nức nở của...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bé con, anh xin lỗi! Bé con, anh xin lỗi! TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGA- Bốp!Con bé ôm mặt khóc và vùng vằng bỏ chạy sau cái tát như trời giáng của tôi. Đến lúcnày, tôi vẫn chưa định thần được hành động vừa rồi của mình. Rồi từ từ, cảm giác hốihận trào lên trong tôi. Là một người anh cả, người con trai duy nhất và là trụ cột của giađình, tôi bắt mình phải mạnh mẽ, cứng rắn. Thế nhưng… sao mắt vẫn thấy cay xè. Có gìđó trong lồng ngực nhói đau, như cái tát lúc nãy vừa giáng xuống má mình. Tiếng nức nởcủa con bé rơi lại giữa sân, nghe ấm ức. Từ nãy giờ, mẹ nằm quay mặt vào bức tường,chắc lại khóc thầm, vì giận, và vì thương đứa con gái vẫn luôn được xem là ngoan ngoãn,dịu hiền, nếu không có ngày hôm nay… ***Con bé, em gái tôi, tên Vân. Nó có mái tóc dài và dày, đen mượt, và rất đẹp. Đôi khinhìn nó, tôi tự hỏi mình không biết ngày xưa ba mẹ đặt tên cho nó có dụng ý gì không, đểgiờ mái tóc nó như một làn mây mềm mượt, giống như tên Vân của nó vậy. Mẹ tôi thíchmái tóc của nó lắm. Sáng nào mẹ cũng chải và vuốt mái tóc mềm mượt của con bé. Cókhi mẹ cài một bên mái và để tóc con bé buông dài. Có khi mẹ lại tết bím hai bên. Mẹbảo ngày xưa, lúc mẹ là con gái, cũng có mái tóc dài và đẹp như con bé giờ. Ngày đó, mẹrất thích tết bím hai bên. Nhưng rồi… nói đến đây mẹ lại quay hướng nhìn đi chỗ khác,mắt xa xăm như trôi về miền ký ức ngày xưa. Và câu chuyện mẹ kể dở, đến bây giờ vẫncòn là một bí mật. Mẹ thương con bé nhiều lắm. Nó như hình ảnh của mẹ một thời đẹp đẽxa xưa. Tôi cũng thế. Bao nhiêu tình thương yêu, tôi dành trọn cho đứa em gái duy nhất.Con bé đã hai mươi hai tuổi đầu mà cứ hồn nhiên, nhí nhảnh và yêu đời như tuổi mườilăm, mười sáu tròn trăng. Tôi thích gọi nó là Bé. Nghe vừa thơ ngây, vừa đúng với tínhcách của nó. Con bé đang đi học, và là một con bé ngoan, không biết chơi bời gì cả, đãthế lại còn rất thương ba mẹ và nghe lời anh trai. Cả nhà ai cũng quý nó. Ngoài tình cảmcủa một người anh dành cho em gái, tôi còn xem nó như một người bạn tri kỷ. Giữa anhem tôi dường như không có điều gì là bí mật. Thế giới của tôi, phơi bày như con bài lậtngửa trước thế giới hồn nhiên, ngây thơ của nó. Con bé hay kể tôi nghe những chuyệntrên trời dưới đất, nào là chuyện lớp học, bạn bè và cả những ý nghĩ ngây ngô thoáng quatrong đầu nữa. Đã có những khi tôi bất chợt ước rằng sau này sẽ có một người yêu nhưnó: trong sáng, hồn nhiên, ngoan hiền và đầy cá tính. Thích nhất là đôi mắt màu nâu nâucủa con bé. Một đôi mắt to, lông mi dài và cong vút. Đôi mắt hay nhìn mông lung vàthăm thẳm, đôi mắt cướp của người khác sự ngẩn ngơ. Tôi vẫn thường đùa con bé: ngườita nói mắt nâu là đa tình lắm nhá. Nó cười, đôi mắt lại long lanh như mặt hồ một sángmùa thu bình lặng không có gió. Sau này, em sẽ yêu một người như Ca thôi. Em ứ yêu ainữa đâu mà đa tình. Con bé dỗi hờn. Nó thích xem phim kiếm hiệp và bị ghiền nặng.Suốt ngày gọi tôi là “Ca” hoặc “Ca Ca” như trong mấy bộ phim của Kim Dung mà haianh em tôi thường xem chung. Tôi cũng mê, và chỉ xem duy nhất một thể loại phim kiếmhiệp. Thích những cuộc sống phiêu bạt giang hồ, ung dung tự tại. Và thích những tìnhyêu thủy chung suốt đời không thay lòng đổi dạ trong những bộ phim ấy. Xem nhiều, lắmkhi cũng muốn làm một lãng tử, phiêu diêu với trời đất, như Lệnh Hồ Sung, như DươngQuá, hay như Tiêu Thập Nhất Lang…Tôi thường làm con diều bằng giấy, và cứ chiều chiều, hai anh em lại ra cánh đồng ngoàingõ chạy thả. Nhìn con diều lộng gió, cao vút trên không trung, con bé cười sặc sụa, tâmhồn nó vút cao, nghiêng nghiêng cùng cánh diều mơ ước. Tôi chạy đi hái bông hoa càmàu tím bên vệ đường cài lên tóc con bé. Mái tóc dài óng bay bay trong gió, được điểmtô thêm màu tím bên mái, con bé như một thiên sứ, hồn nhiên và thánh thiện. Mỗi lầnthấy anh em tôi về đầu ngõ, ba mẹ lại nhìn với theo và cười. Hai anh em chúng mày lớnrồi mà cứ như con nít. Người ta cười chết thôi. Mẹ mắng xong quay sang nhìn ba cười,nụ cười trìu mến và ấm áp lạ. Nhà tôi nghèo lắm. Cũng chỉ có nghề nông “được mất nhờtrời” làm chính. Đòn gánh cong oằn trên lưng mẹ mỗi ngày. Những lần nhìn mẹ trở về từđồng xa, mồ hôi đọng từng giọt trên trán và thấm đẫm chiếc áo nâu bạc màu, ngực tôi lạinhói đau. Tự nhủ với lòng sau này lớn lên nhất định sẽ làm một người thành đạt, để bamẹ không còn phải ngày ngày đội mưa nắng trên đầu, quảy gió rét trên lưng tê buốt. Conbé như đọc được suy nghĩ của tôi, nó chạy lại nắm chặt tay tôi thì thầm: sau này Bé sẽlàm bác sĩ, để chữa bệnh cho mẹ, vì mẹ hay bị ốm. Phải. Sức khỏe mẹ tôi yếu lắm. Có lẽvì thức khuya dậy sớm và vì dãi nắng dầm mưa quanh năm suốt tháng. Cứ mỗi khi trờitrở rét, mẹ lại ho khụ khụ, vậy mà vẫn tay gồng tay gánh ra đồng. Ngày nắng, mẹ quảysau lưng ông mặt trời và ráng chiều đỏ thẫm. Còn ngày mưa, mẹ lại giấu tia nắng trongđôi mắt hiền từ và khắc khổ khi về nhà. Chưa bao gi ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: