Danh mục

Bê-rê đỏ

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 118.69 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cô gái liên tục mang đến cho anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Lần đầu tiên cô ấy thốt lên danh xưng "em" nghe mát cả lòng. Cô gái không có gì đặc biệt, nếu không lao sầm sập lên cầu thang gỗ nhà anh vào một buổi chiều ướt sũng. Bộ dạng cô gầy trơ với hộp bánh pizza hải sản, loại một người ăn tung tẩy trên tay và chiếc mũ bê-rê nhung đỏ đội lệch bên mái. Cũng chính cô lao đi trong cơn mưa của những ngày mùa đông, chỉ để mang về...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bê-rê đỏ Bê-rê đỏCô gái liên tục mang đến cho anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Lần đầu tiên cô ấythốt lên danh xưng em nghe mát cả lòng.Cô gái không có gì đặc biệt, nếu không lao sầm sập lên cầu thang gỗ nhà anh vào mộtbuổi chiều ướt sũng. Bộ dạng cô gầy trơ với hộp bánh pizza hải sản, loại một người ăntung tẩy trên tay và chiếc mũ bê-rê nhung đỏ đội lệch bên mái. Cũng chính cô lao đi trongcơn mưa của những ngày mùa đông, chỉ để mang về cho anh nắm thuốc hạ sốt khi anhnằm còng queo như cái xác trên căn gác nhỏ.Cô gái đặt hộp bánh lên bàn, nói như hét:- Bệnh như thế mà không thuốc thang gì à? Sao chịu nổi?Rồi cô lại sầm sập lao xuống cầu thang gỗ một cách khẩn trương. Anh cố rướn mình lên,thều thào:- Cô về à? Tôi chưa gửi tiền bánh kia mà!Cô lại quay lên:- Tôi đi mua thuốc. Mưa lớn quá, anh có cái áo mưa nào không?Anh chỉ cây dù vải màu hồng cánh sen móc trên tường, cạnh kệ sách:- Không có áo mưa, chỉ có cây dù đó, cô dùng tạm được không?Cô gái nhìn theo tay anh, tròn mắt kinh ngạc, sau vài giây, cô dài giọng giễu cợt:- Đàn ông con trai mà thích màu hồng, lạ nhỉ.Anh chẳng cần phải giải thích. Dù sao nhận xét ngớ ngẩn của người dưng chẳng dây mơrễ má gì với mình cũng không đáng để xấu hổ.Chưa đầy mười phút sau, cô gái trở về với nắm thuốc và bọc cháo nóng hổi. Anh gượngngồi dậy. Cô mở bọc cháo, loay hoay tìm bát, trút vào rồi bưng đến tận chỗ anh nằm,mỉm cười:- Thế nào? Anh thấy mình giống Chí Phèo không? Thế nhưng, đây không phải cháo hànhxoàng xĩnh mà là cháo gà thượng hạng đấy, sướng nhé!Nhìn bộ dạng tinh nghịch của cô gái, phút chốc anh bật cười:- Ồ, cô tự ví mình là Thị Nở à?Cô đưa tay quẹt vài giọt nước nhòe trên trán. Những cọng tóc bết dính nước mưa, ốp vàovầng trán cao lộ ra sau chiếc bê-rê đỏ càng làm cô thêm duyên dáng.- Tôi đâu nói thế. Tôi chỉ là nhân viên giao bánh thôi mà.- Cô thật tốt bụng. Tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào nữa. – Anh nói tiếp.Cô gái cười xòa:- Tôi tốt bụng để… giữ mối bán bánh chứ!- Nói rồi cô quảy quả bước đi.Ăn bánh pizza và vùi mình vào một căn gác ọp ẹp cũ rích không phải là thói quen củaanh. Chúng chỉ xuất hiện khi nàng, người yêu bé nhỏ rời xa anh.Nàng du học để tiếp tục lấy bằng cao học. Ý thích hướng ngoại kéo nàng ra khỏi phạmtrù của mọi sự ràng buộc, dù là ràng buộc về tình cảm. Nàng nhẹ nhàng thông báo choanh một cách bình thản: Em chưa cảm nhận hết về cái gọi là tình yêu. Với em nó lunglinh, nhưng lại xa vời như những chùm pháo hoa, rực rỡ trong chớp mắt rồi tan biến. Cảhai đều không chạm môi nói từ chia tay. Hôm nàng bay, anh đến đặt lên trán nàng nụhôn từ biệt.Sau đó, anh rời những nơi sang trọng từng đầy ắp tiếng cười đùa rộn ràng của nàng, nhốtmình vào căn gác nhỏ nóng hầm hập.Mới ngoài ba mươi mà vì tình yêu, anh dường như mất hết sinh khí. Râu ria tua tủa chẳngbuồn cạo. Tóc dài phủ gáy cũng không thiết tỉa tót. Mà anh có thời gian để soi gương đâuđể thấy những thay đổi kinh khủng ấy. Chỉ thấy dạo này cơ thể ưa chống đối lại anh, đôilúc người mệt kinh khủng, vật vờ như con ma đêm. Đồng nghiệp của anh đoán già đoánnon, sau vỡ ra, cười ồ: Hóa ra cái giá của việc thất tình… đáng sợ thật!Khi anh không kham nổi việc gì nữa, ba anh gọi anh vào phòng riêng. Ông nói:- Con có một tuần để nghỉ ngơi, đồng thời chỉnh đốn lại tư tưởng, tình cảm lẫn tác phonglàm việc. Ba không chấp nhận một phó tổng giám đốc bỗng chốc trở nên nhếch nhác nhưvậy.Câu nói của ba, anh hiểu, là lệnh đấy, cấm cãi. Một tuần nghỉ ngơi của anh bắt đầu trongcăn gác nhỏ với cơn sốt đột nhiên ập đến…Khi đã vét sạch sẽ bát cháo, uống một liều thuốc, cơ thể vã mồ hôi là lúc anh thấy dễchịu. Anh sực nhớ mình vẫn chưa biết gì về cô gái tốt bụng ban nãy, thậm chí cả tên cũngkhông. Anh bấm điện thoại, viện ra một lý do để được gặp lại cô ấy.- Ông chủ, khi đặt bánh pizza, tôi có yêu cầu kèm theo dịch vụ múa hát giúp vui. Thếnhưng, dường như nhân viên giao bánh quên mất thì phải!Tiếng ông chủ tiệm bánh cuống quýt:- Ối, thật vậy không? Xin lỗi anh, chúng tôi sẽ cử nhân viên đến ngay. Anh thông cảmnhé!- Mà phải đúng nhân viên giao bánh khi nãy, tôi mới đồng ý đấy!- Ơ… xin lỗi anh. Tiệm tôi có hàng chục nhân viên, anh có nhớ tên trên bảng tên của côấy là gì không?- Ừm… tôi không để ý. Tôi chỉ nhớ cô ấy đội mũ bê-rê đỏ.- Ồ, tôi biết rồi. Để tôi bảo cô ấy đến ngay nhé!Chỉ khoảng nửa giờ sau đó, cô gái với chiếc bê-rê đỏ lại xuất hiện. Cô vác theo một bộ đồrối hình con gấu màu nâu to đùng. Cô thở hồng hộc:- Có lẽ tôi đã nhìn nhầm người. Cứ tưởng một bọc cháo với nắm thuốc đã đủ để đổi lấydịch vụ múa hát giúp vui rồi chứ!Anh nháy mắt, lấy cho cô ly nước lọc:- Hạ hỏa đi cô nhỏ. Tôi đâu có nói mình là người tốt. Với lại, chúng ta chưa hề thỏa thuậnlà sẽ trao đổi hai việc đó với nhau mà.Hai gò má cô gái đỏ ửng, dường như cô ấy đang tức giận thật sự.- Anh… anh đúng là… phiên bản Chí Phèo. Hừm!Anh bật cười trước thái độ gi ...

Tài liệu được xem nhiều: