Thông tin tài liệu:
Người ta vẫn thường nói yêu thương cho đi là yêu thương có thể giữ lại và tồn tại nhưng cái yêu thương đó mà không được kiểm soát bởi lí trí nó sẽ biến thành đau khổ mà thôi. Tôi đã và đang chìm dần trong sự đau khổ của yêu thương cho đi giống như người đang sắp ngạt nước không thể nào nổi được lên mặc dù tôi đã cố gắng để bơi. Tôi đang yêu một người đã có gia đình.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bên AnhBên AnhNgười ta vẫn thường nói yêu thương cho đi là yêu thương có thể giữ lại và tồn tạinhưng cái yêu thương đó mà không được kiểm soát bởi lí trí nó sẽ biến thành đaukhổ mà thôi. Tôi đã và đang chìm dần trong sự đau khổ của yêu thương cho đigiống như người đang sắp ngạt nước không thể nào nổi được lên mặc dù tôi đã cốgắng để bơi.Tôi đang yêu một người đã có gia đình. Đã rất nhiều lần tự nhủ rằng phải dừng lại ,nhưng dường như càng tự nhủ lí trí lại càng không kiểm soát được hành động củachính mình.Có người nói với tôi rằng tôi là một đứa con gái tuổi hai ba nhưng lại mang bộ óccủa người đàn bà hai bảy, cũng chính vì cái suy nghĩ già nua đã làm hại thứ tìnhcảm chân chất trong con người của tôi.Tôi chỉ biết cười mà thôi. Vì thực tế là như thế, không một lời biện hộ nào cho bảnthân tốt hơn sự “im lặng” vào ngay chính lúc đó.Tôi biết rõ một điều rằng ở bên một người đàn ông có vợ không hề có được mộtchút cảm giác an toàn, mối quan hệ không được công nhận.Tôi cũng không biết tại sao tôi lại cho phép tình cảm của chính mình đi lạc lối đếnmột bờ vực thẳm chỉ chực từng giờ từng phút để rơi.Để bảo vệ cho thứ tình cảm ngu ngốc kia, tôi cũng tự phong cho mình cái danh“gái ế”, và gia nhập hội ế của những thanh niên đầu 90 và cuối 80 café chém gióbên bờ biển. Mỗi tuần tụ họp nhau khoảng hai ba lần, trò chuyện đủ thứ trên đời.Tôi không phải là đứa chém gió tài ba, nhưng tôi lại rất biết lắng nghe. Tôi có mộtthói quen lắng nghe mọi thứ ở xung quanh để đoán tính cách của từng người, và tôiphát hiện trong chúng tôi ai cũng đều có một lí do nhất định để “ế”.Có đứa không hề muốn cuộc sống đơn thân nhưng lại sợ cái cảm giác đau khổ vì bịphản bội trong tình yêu nên không còn cách nào khác bắt buộc phải chấp nhậncuộc sống đơn thân hiện tại.Có đứa cũng có những mối tình nhưng không có ngày mai, không hề có cảm giáchạnh phúc, cũng vì thế mà nó cũng là thành viên của hội, cũng có những đứa côngnhân viên chức lương tháng còn chẳng đủ để nuôi bản thân thì lấy gì làm cơ sở đểyêu…. Suy cho cùng không một lí do nào là không chính đáng để bắt đầu và tiếptục “cuộc sống đơn thân” hiện tại của chúng tôi cả.Mỗi lần gặp nhau chúng tôi đều nói những câu chuyện không hề giống nhau, vàđiều đương nhiên những tay chém gió tài ba lúc nào cũng biến câu chuyện thànhnhững phi vụ kịch tính khiến cả hội cười ngặt nghẽo. Trong một lần đang bàn luậnvề vấn đề con nhỏ H của hội với những cuộc tình không ngày mai, thì nó quay rahỏi:- Đố chúng mày biết tại sao tao không xinh, chân không dài mà lại vẫn có rất nhiềungười yêu?Cả lũ quay ra ngơ ngác hỏi: “Tại sao?”- Tại vì tao “ngu”…Đần mặt một lúc chúng tôi mới cười phá lên.- Thằng con trai nào mà chả thế, đều không thích con gái thong minh, vì người yêuquá thong minh là một sự xỉ nhục đối với chúng nó. Thế nên cho dù tao có biết taocũng giả vờ không biết, tao giả vờ ngu nên tao lúc nào cũng có những mối tìnhkhông ngày mai.Hơn nữa chúng mày nhìn xem, dáng vẻ nhỏ bé của tao lúc nào trông cũng mỏngmanh dễ vỡ nên cảm giác lúc nào cũng cần người bảo vệ. Nếu chúng mày màmuốn có những mối tình cho qua ngày khỏi sự nhàm chán thì cứ làm như tao bảođi.Tôi nghe xong mà chỉ biết cười mỉm, còn chúng nó thì cười ngặt nghẽo. Những lờinó nói không phải là không có cơ sở, nhưng cũng hơi vơ đũa cả nắm. Những đứamang cái danh ế trong hội chúng tôi đa phần đều là công chức viên, đứa làm côngan, đứa làm kế toán, đối với cuộc đời muôn vàn sự nhàm chán thì chúng nó cónhững thú vui khác nhau nhưng không một ai có thú vui viết lách như tôi. Có lẽ vìthế mà chúng nó hay gọi tôi là “nhà văn rởm”.Những câu chuyện của tôi thường rất lan man không có trọng điểm khiến chochúng nó ngán ngẩm, lời văn câu chữ thì không được gọt dũa. Nhưng có để làm gìđâu, giống như chúng nó yêu cho đỡ buồn thì tôi viết cho đỡ nhàm chán mà thôi.Tàn những cuộc vui, kết thúc những câu chuyện nổ trời nổ đất chúng tôi mỗi đứalại một đường. Quay lại với guồng quay vốn có của cuộc sống.Tối nay tôi nhận được tin nhắn của người đàn ông không đem lại cho tôi cảm giácđược bảo vệ đó. Chỉ vẻn vẹn ba chữ: “Anh về rồi.”Tôi hờ hững đáp lại rằng: “Về đâu?”“Về Việt Nam”…..“ Ừm”…Đầu óc tôi bắt đầu rối như tơ vò vì một bên là lí trí một bên tình cảm. Tôi bị cảmgiác có tội vây quanh suốt thời gian ở bên anh. Tôi không muốn giấu diếm để themáp lực cho bản thân nữa. Tôi từ chối mọi lời mời của anh. Không gặp mặt, khônghẹn hò cũng không tin nhắn lien lạc.Cũng để không bận tâm đến anh tôi tiếp tục đến tham gia hoạt động của hội thườngxuyên hơn.Hôm nay cũng vẫn là tám những câu chuyện trên trời dưới biển, nhưng dường nhưhồn của tôi vẫn đang phất phơ đâu đó trong gió biển. Tôi mơ hồ nhìn ra màn đentối ngoài biển, cả người tôi như bị gió biển xuyên ngang qua, nhói đau đến lạ. Haimắt tôi bắt đầu mờ dần đến lúc không thể nhìn rõ được ai trước mắt nữa. Tôi bắtđầu lịm đi.Tỉnh dậy đã là 3h sáng, đầu tôi đau như búa bổ. Tôi nhìn thấy anh đang ngủ ởngoài ghế. Tôi ngạc nhiên mà ngờ vực, không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi rútchăn trong giường đắp lên người anh, rồi lặng lẽ bước ra ngoài cửa giữa tờ mờsáng.Tôi gõ cửa nhà một người bạn thân cũng là người ở trong hội, tôi hỏi rõ mọichuyện. Nó cau mày nói với tôi: “Giữa đêm mày gọi cửa nhà tao chỉ để hỏi chuyệnđấy à? Mày có bị điên không? Ngất lịm ngay giữa quán làm ai cũng lo lắng rồigiữa đêm bỏ ra ngoài thế này. Nhỡ bị làm sao thì sao?”- Vấn đề của tao không phải ở chỗ đó? Tao muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra? Ai đưatao về thế?- Ngoài người đàn ông bí ẩn kia thì còn ai. Cả hội ai cũng biết chuyện của mày, chỉlà không ai nói ra cũng không ai muốn đụng đến nỗi đau của mày mà thôi. Sốngcũng cần có bạn bè, sống nội tâm như mày mới là người cần những người bạn bêncạnh nhất. Tao biết trước giờ mày yêu người đàn ông đó rất nhiều, nhưng màycũng không thể cứ giữ mãi trong ...