Trong tình yêu, điều gì là quan trọng nhất?Có phải là hai người được ở bên nhau, hạnh phúc đến trọn đời?Hay dù ở hai đầu của thế giới, trái tim họ vẫn hướng về nhau?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bên anh.. Bên anh...Trong tình yêu, điều gì là quan trọng nhất?Có phải là hai người được ở bên nhau, hạnh phúc đến trọn đời?Hay dù ở hai đầu của thế giới, trái tim họ vẫn hướng về nhau?Với cô, yêu là tin tưởng, là nguyện đặt lòng tin vào đối phương. Dù cho cóbất kì khó khăn gì, thì hai người vẫn sẽ bên nhau mãi mãi…Mở mắt ra, thứ mà cô nhìn thấy chỉ là một màu đen cô độc đến đángsợ.Tối.Những hình ảnh lần lượt ùa về trong tâm trí cô, không biết từ khinào, nước mắt đã thấm ướt cả khuôn mặt. Đau quá… trái tim cô nhưbị thứ gì đó bóp nát, máu như rỉ ra, ngấm sâu vào tâm hồn cô. Cômuốn kêu lên nhưng rồi chợt khựng lại, cô quên mất, mình đâu cónói được…Giờ đây, bao quanh cô là sự im lặng và bóng tối. Cô cười giễu, nhưvậy cũng hay, rất bình yên…Vừa mới ra đời đã bị câm điếc bẩm sinh, cô chấp nhận số phận, vuivẻ mà sống. Dường như lúc nào trên khuôn mặt cô cũng gắn liền vớinụ cười. Cô cười rất nhiều, bạn bè bảo nụ cười của cô… buồn. Phải,buồn. Đâu ai biết rằng cô cười là cười số phận nghiệt ngã ông trờiban cho cô, cười bản thân vô dụng.Nhưng, nhờ nụ cười đó, cô gặp được anh. Đó không phải là mộtchiều thu đẹp đẽ, không phải là một ngày mưa buồn, cũng khôngphải là mùa đông rét lạnh. Cô gặp anh, vào ngày cô mất đi gia đình…Lúc anh nhìn thấy cô, nước mắt cô cứ rơi nhưng cô vẫn cười, cườiđến đau thương…Ở bên anh, lòng cô cảm thấy bình yên. Nỗi đau đớn cồn cào trong côbị anh xé rách, thế chỗ cho ánh sáng tươi mới. Anh yêu cô, cô có thểcảm nhận được tình yêu anh dành cho cô lớn đến thế nào. Vì cô, anhhọc khẩu ngữ. Vì cô, anh đối nghịch với gia đình. Thử hỏi một ngườicon trai tốt đến vậy, ai có thể không yêu chứ? Và, cô yêu anh…Gia đình anh phản đối cô và anh bên nhau. Họ khinh miệt cô- đứacon gái câm điếc, mồ côi. Dường như chính điều đó là rào cản để côvà anh ngày càng xa nhau…Cho đến một ngày, anh và cô cãi nhau…Rồi cô chạy đi, cái chết cận kề khi chiếc xe tải lao nhanh tới…Khi cô tưởng chừng lưỡi hái tử thần đang kề bên thì… anh lao ra…đẩy cô…Tất cả, tất cả tựa như một đoạn phim quay chậm… Máu cứ như vậytuôn ra, hòa cùng nước mắt của cô. Tanh mặn…Anh nhìn cô, đôi mắt tràn ngập yêu thương…Anh nói: “ Em phải sống thật tốt.”Anh nói: “ Em không được buồn.”Anh nói: “ Em hãy tìm người con trai nào yêu em nhiều hơn anh.”Trái tim cô gào thét… Anh bảo cô phải vui như thế nào khi không cóanh? Anh bảo cô phải làm sao sống thật tốt khi anh đi rồi? Anh bảocô phải tìm đâu ra người yêu cô hơn anh?Và, anh nói: “ Anh đi đây.”Ngày anh đi, cô ôm chặt xác anh mà khóc không thành tiếng. Cômuốn kêu lên, muốn anh nghe thấy giọng nói của cô, dù chỉ một lần.Nhưng tất cả mọi cố gắng của cô đều vô dụng. Nước mắt cứ như vậylẫn vào mưa, cô khóc nghẹn, khóc đến mức không thể thở được…“ Minh… Minh…”- cô gọi tên anh trong im lặng.Ngày anh đi, cô khóc đến mù cả hai mắt…Nỗi đau đớn đến tột cùng khi mất anh khiến cô tưởng chừng nhưkhông bao giờ dứt, cho đến khi cô gặp Nguyên. Anh như ánh nắngban mai dịu nhẹ sưởi ấm tâm hồn rét lạnh của cô. Anh cho cô mộtsức sống mới, cho cô niềm vui khi cô nghĩ mình đã mất đi nó.Cô đến với Nguyên, lúc ban đầu, cô coi anh là người thay thế Minh.Nhưng càng về sau, trái tim chịu nhiều vết thương của cô hằn khắctên Nguyên. Cô biết, mình đã bất tri bất giác mà yêu anh mất rồi…Ở bên Nguyên, cô hạnh phúc. Ở bên Nguyên, cô quên mất bản thânlà một kẻ khuyết tật. Ở bên Nguyên, cô yêu anh nhiều hơn…Tất cả sẽ vô cùng hoàn mỹ, cho đến khi gia đình Nguyên xuất hiện.Ngày hôm ấy, mẹ anh đã tặng cho cô một cái tát, đau lắm… Nhưnglàm sao đau bằng việc cô biết được sự thật… Nguyên là anh trai củaMinh…Có phải cô quá ngốc không? Hay cô cố tình lờ đi cái sự thật hiện rõtrước mặt?Trần Hải Minh… Trần Hải Nguyên…Tại sao cô lại không nhận ra cơ chứ?Ngồi bên Nguyên, cô cầm lấy tay anh, viết lên đó: “ Anh có còn nhớlời hứa với em?”Nguyên ngạc nhiên hỏi lại: “ Có chuyện gì vậy em?”Chuyện gì? Còn có chuyện gì được nữa.Anh từng nói sẽ làm đôi mắt cho cô, làm đôi tai, tiếng nói cho cô…Nhưng anh đã đối với cô như thế nào? Giấu diếm tất cả… anh giấumột đứa con gái vừa mù, vừa câm điếc là cô. Anh lừa gạt cô… vậynhững lời anh đã hứa với cô thì sao?“ Chúng ta chia tay…”- cô viết.Nguyên không hỏi cô lí do, anh đồng ý. Chính vì điều đó nên cô càngđau đớn hơn. Phải chăng, anh ở bên cô là để trả thù? Phải chăng nỗiđau của cô chính là niềm vui của anh? Phải chăng… những lời mẹanh nói đều là sự thật?Cô là sao chổi, hại chết gia đình, hại chết Minh, và, hại cả anh?Nhưng, cô đã hại anh cái gì?Hôm đó, cô khóc rất nhiều… Đó là lần đầu tiên cô khóc kể từ ngàyMinh đi…Không biết đã qua bao nhiêu lâu, một tháng, hai tháng hay hơn thếnữa. Ngồi bên cửa sổ, cô mò mẫm từng dòng, từng dòng chữ nổi trênbức thư Nguyên viết cho mình… Nước mắt cô vẫ ...