Danh mục

Bên anh ngày nắng - Kì cuối

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 236.11 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 7,000 VND Tải xuống file đầy đủ (17 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chỉ cần chúng ta luôn ở cạnh nhau, thì sẽ chẳng bao giờ có bóng tối nữa. Mỗi ngày qua đi sẽ luôn là một ngày đầy nắng. Đi tìm hạnh phúc Minh Thư đang ngồi đọc tạp chí trong khi mẹ cô tưới nước cho mấy chậu hoa giấy. Dù để quyển tạp chí ngay trước mặt nhưng Minh Thư không hề lật giở một trang. Cô đang suy nghĩ làm sao để nói với mẹ chuyện trong lòng mình
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bên anh ngày nắng - Kì cuốiBên anh ngày nắng - Kì cuốiChỉ cần chúng ta luôn ở cạnh nhau, thì sẽ chẳng bao giờ có bóng tối nữa. Mỗingày qua đi sẽ luôn là một ngày đầy nắng.Đi tìm hạnh phúcMinh Thư đang ngồi đọc tạp chí trong khi mẹ cô tưới nước cho mấy chậu hoa giấy.Dù để quyển tạp chí ngay trước mặt nhưng Minh Thư không hề lật giở một trang.Cô đang suy nghĩ làm sao để nói với mẹ chuyện trong lòng mình. Cô biết mẹ sẽphản đối nhưng với tính cách của mẹ cô, sau khi tức giận, bà sẽ nghĩ lại. Và biếtđâu, bà sẽ cho rằng cô nói có lí. Dù sao từ trước tới giờ bà cũng rất yêu thương cô.Nghĩ vậy, Minh Thư liền nói từ từ:- Mẹ ơi, bố chưa về hả mẹ ?Mẹ cô ngoài ban công nói vọng vào:- Bố con hôm nay đi ăn với đối tác nào đó nên không ăn cơm nhà. Tí mẹ con mìnhđi ăn phở nhé.- Bố bận quá mẹ nhỉ?- Ừ, nhưng bây giờ mà bận bịu thế còn tốt hơn thất nghiệp.- Bố cũng giỏi thật, lúc nào cũng kí được hợp đồng.- Ừ, con học hành chỉ bằng một nửa bố con ngày xưa là được rồi.Mẹ đang dần nói “Ừ” với mình. Minh Thư đọc trong “Đắc Nhân Tâm” có nói nếumuốn thuyết phục người nào đó nghe theo mình thì tốt nhất hãy tìm cách để ngườiấy nói “Ừ” liên tiếp, rồi sau đó hãy nói thẳng vào chuyện của mình. Bước đầu đãthành công rồi. Minh Thư nói tiếp:- Mẹ này, trung thu là thứ 5 tuần sau ấy.- Ừ, nhanh thật. Năm nay con muốn đi ăn ở đâu?- Hay mẹ cho bố về bên kia ăn nhé?Mẹ hơi ngập ngừng:- Bên kia là bên nào?Minh Thư biết mẹ sắp giận nhưng lời đã ra khỏi miệng rồi khi không lấy lại được.Cô nói nhanh:- Là bên dì Hương ấy. Bố lúc nào cũng sợ mẹ buồn nên phải lén về thăm dì ấy.Trung thu mẹ con mình đi ăn với nhà bà ngoại cũng được mà.Mẹ đặt bình tưới cây xuống đất, đi vào nhà:- Không được. Mà mẹ đã bảo con nhiều lần rồi. Chúng ta không có quan hệ gì vớibên đó cả. Sao con cứ luôn miệng gọi “dì Hương”?Nói rồi mẹ bỏ vào phòng. Còn mình Minh Thư ngồi trên ghế. Cô nói khẽ một câu:- Nhưng dì ấy đã từng coi mẹ như chị gái. Và đối xử với chúng ta cũng rất tốt. ***Tám năm trước, gia đình Minh Thư vẫn chưa sống ở đây. Lúc đó cô và mẹ mớichuyển nhà tới phố Đào Duy Anh cho gần bệnh viện nơi mẹ làm việc. Trước đó thìmẹ và cô đã chuyển nhà rất nhiều lần. Minh Thư mỗi lần sang nhà mới đều rất vuinhưng mẹ cô thì luôn buồn. Tám năm trước, Minh Thư rất hiếm khi nhìn thấy mẹcười. Còn nhỏ nên cô không bao giờ biết chuyện bố cô qua đời vì tai nạn giaothông từ khi mẹ còn đang mang thai. Việc đó đã mang lại cho mẹ những điều tiếngkhông tốt. Hồi đó cô không phải là một người tự tin và lạc quan như bây giờ, màrất rụt rè. Cô biết mình khác mọi người, khác những đứa trẻ khác nên luôn tự chơimột mình. Người hàng xóm đầu tiên mẹ con cô tới chào là một người phụ nữ tênHương, trẻ hơn mẹ cô vài tuổi. Dì ấy là giáo viên, có chồng làm chủ một nhà máysản xuất thép, còn có một đứa con trai hơn Thư một tuổi. Ngay từ lần đầu gặp ấy,Thư đã thấy cậu bé nhà bên thật thú vị. Cậu ta đen nhẻm, còn nhỏ nhưng lại tậptành nhuộm tóc đuôi dế màu đỏ như người lớn. Không giống những người khácthấy ánh mắt Thư không lảng đi thì cũng nhìn đi chỗ khác, cậu bé này Thư càngcúi xuống thì cậu ta càng cố nhìn chằm chằm. Và rồi lúc nhìn thấy cổ tay Thư đeocái đồng hồ mặt Xuka còn mình đeo đồng hồ mặt Nobita, cậu ta tự cười toe toét.“Ngay từ lần đầu gặp anh, anh đã cười em. Em cứ tưởng suốt cuộc đời này có thểluôn làm anh cười vui vẻ như thế.”Tuy là hai nhà cạnh nhau, hai bà mẹ thân với nhau nhưng hai đứa trẻ lại chẳng baogiờ nói chuyện với nhau cả. Cậu bé nhà bên trong mắt Thư luôn có vẻ xa lạ. Nhưngcậu ta lại rất thích chơi thể thao. Chiều nào Thư cũng nghe thấy tiếng cậu ta chơibóng đá rồi reo hò với bạn cùng lớp ở cái sân trong ngõ sau nhà. Vì đã quen vớihình ảnh nghịch ngợm đó nên mỗi lần nhìn thấy cậu ta mặc bộ đồng phục đeo khănđỏ sơ vin nghiêm chỉnh là Thư lại muốn bật cười. Trông mặt cậu ra không thoảimái chút nào khi phải cố giữ không cho chiếc áo trắng bị bẩn.Ngày Trung Thu, khu phố tổ chức một buổi liên hoan cho trẻ em trong phố. Tấtnhiên cả Thư và cậu bé nhà bên đều đến tham dự. Do hai nhà cạnh nhau nên đươngnhiên Thư ngồi cạnh cậu bé nhà bên. Tuy nhiên cậu ta chả nói chuyện với cô câunào mà chỉ mải quay sang bên cạnh khoe mấy thứ đồ chơi mới với bạn khác. Gầnhết buổi liên hoan, mỗi đứa trẻ trong phố được đọc tên lên sân khấu nhận quà. Aicũng lên cùng với bố hoặc mẹ. Thư thấy rất lo lắng. Hôm nay mẹ phải đi trực ởbệnh viên nên vừa đưa cô tới đây đã vội đi làm rồi. Cô sợ mình không có ai ở đâylên cùng.Người lớn đã đọc đến số nhà của Thư. Đọc tới lần thứ ba, cậu bé nhà bên liếc nhìnsang bên cạnh và hơi huých vào khủy tay Thư làm cô phải đứng lên. Thư chạy lênsân khấu nhận phần thưởng. Và đột nhiên thấy sợ hãi vì nghĩ mọi người đang cườibên dưới. Thư sợ mọi người đang cười mình. Mãi sau này cô mới nhận ra mọingười cười vì vui chứ không hề cười cô. Nhưng ngày h ...

Tài liệu được xem nhiều: