Thông tin tài liệu:
Bà Thìn nội của Sơn Hải bước ra.- Gì mà mới sớm con la ầm lên vậy? Bà Dương dịu xuống: - Dạ, con rầy mấy đứa nhỏ, sáng không đứa nào chịu đi học cả. Bà Thìn ngước nhìn đứa cháu nội đích tôn, cục cưng của bà bênh vực: - Thằng Sơn Hải nói với mẹ là hôm nay nó được nghỉ mà! Bà Dương đùn đẩy: - Vậy con đưa em đi học giúp mẹ. Hải gật đầu, như do dự: - Cả hai đứa làm sao mà con đưa hết? Bà Dương chép miệng: - Con...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bến đò ngang bí ẩn P2Tác giả: Châu Trúc BẾN ĐÒ NGANG BÍ ẨN Phần 2 B à Thìn nội của Sơn Hải bước ra. - Gì mà mới sớm con la ầm lên vậy? Bà Dương dịu xuống: - Dạ, con rầy mấy đứa nhỏ, sáng không đứa nào chịu đi học cả. Bà Thìn ngước nhìn đứa cháu nội đích tôn, cục cưng của bà bênh vực: - Thằng Sơn Hải nói với mẹ là hôm nay nó được nghỉ mà! Bà Dương đùn đẩy: - Vậy con đưa em đi học giúp mẹ. Hải gật đầu, như do dự: - Cả hai đứa làm sao mà con đưa hết? Bà Dương chép miệng: - Con đưa Hồng Loan, mẹ đưa Hồng Hạnh. Sơn Hai ngáp dài: - Vậy thôi mẹ đưa cả hai đứa đi, con ở nhà với nội. Bà Thìn nghe phải nên nói: - Xe honda chở luôn đi chứ đày thằng nhỏ làm gì? Bà Dương cằn nhằn: - Mẹ chìu nó riết hư. Bà giận dỗi: - Vậy chị muốn làm gì đó thì làm. Sơn Hải ở nhà với nội. Bà đang vui nên nó hỏi: - Bà ơi! Bến đò của mình có lâu chưa? Bà Thìn ngẫm nghĩ rồi nói: - Lâu lắm rồi, từ ngày bà mới về với ông nhưng con hỏi để làm gì? Sơn Hải lắc đầu: - Dạ không, tại con muốn biết vậy thôi. Bà Thìn nhắc nhở: - Con không được ra bến đò đó tắm nghe không. Sơn Hải buột miệng hỏi:www.vuilen.com 25Tác giả: Châu Trúc BẾN ĐÒ NGANG BÍ ẨN - Sao vây nội? - Ờ thì khúc sông ấy sâu lắm, rủi con chết đuối thì sao? Sơn Hải hỏi nội: - Nó có gì bí ấn không nội? Bà lắc đầu. - Nhưng con nghe người ta nói, bến đò của mình có ma da! Bà thoáng giật mình. - Ai nói với con như vậy? Sơn Hải khoát tay: - Người ta đón ầm lên như vậy đó. Bà Thìn cảm thấy không an tâm nên nói: - Họ đồn đại như vậy, chứ làm gì mà có thật. - Vậy ma da là sao hở nội? Bà Thìn lúng túng: - Ờ thì... nó bò lên bờ, khi nhảy xuống sông thì chỗ ấy nhớt nhiều lắm. - Vậy khi nó nắm được chân mình thì sao? Bà nói luôn: - Nếu xuống sông mà tắm vô tình gặp nó thì nó sẽ kéo mình dìm xuốngnước, sẽ chết trôi đó. Sơn Hải giật mình: - May quá! Con nhanh chân thật. Bà Thìn nhíu mày nghi ngờ hỏi: - Con nói vậy là nghĩa làm sao? Sơn Hải biết mình đã lỡ lời nên nó ấp úng: - Dạ, con nói cũng may là con chưa có gặp nó. Ba Thìn thở dài: - Con không được xuống sông tắm nghe chưa? Sơn Hải gật đầu ngoan ngoãn: - Dạ! Nhưng nội ơi! Tại sao dưới sông lại có ma da? Bà Thìn hơi nhíu mày: - Tại sao con lại hỏi đến chuyện ma da nhiều thế? Dơn Hải lắc đầu:www.vuilen.com 26Tác giả: Châu Trúc BẾN ĐÒ NGANG BÍ ẨN - Con chỉ muốn biết vậy thôi, chứ có gì đâu nội. Bà thở dài: - Thôi lo học bài đi con, rồi ăn cơm. Bà Út Duyên đang nằm trên võng đong đưa miệng thì gọi: - Thành, Thật đâu rồi? Hai đứa đang chơi trò trốn tìm, nghe mẹ gọi chạy vào: - Mẹ gọi con! - Mẹ gọi con! Nhìn hai đứa con song sinh còn thơ dại mà bà thấy tủi lòng, Út Duyên ngậmngùi bảo: - Hai đứa vào thắp nhang cho cho cha đi. Thành, Thật thưa: - Dạ tụi con đã làm rồi mẹ! - Ờ! Vậy thì ra ngoài chơi đi. Thành hỏi mẹ: - Mẹ định đi đâu? - Hai anh em ở nhà chơi, mẹ ra chợ có chút chuyện rồi mẹ sẽ về ngay. Hai anh em ngoan ngoãn vâng lời mẹ. Út Duyên đi một chút thì ông Dươngđến. Thật thấy ông kêu lên: - Bác Dương đến! Thành và Thật chạy ra. Thành nói: - Mẹ cháu không có ở nhà, bác có vào chơi không? Ông Dương liền gật đầu: - Có chứ, và bác cũng có mua quà cho các con đây. Thành và Thật cũng sáng mắt. Thật thông minh nên nói: - Cháu mời bác vào nhà đợi mẹ cháu về. Ông Dương hơi sốt ruột nên hỏi: - Mẹ cháu khi nào với về? Thành đáp: - Dạ, mẹ nói đi sẽ về nhanh thôi! Ông Dương chia bánh cho hai anh em Thành, Thật: - Này các cháu ăn đi!www.vuilen.com 27Tác giả: Châu Trúc BẾN ĐÒ NGANG BÍ ẨN Miếng bánh thật là hấp dẫn. Khi anh em ngồi ăn ngon lành, ông Dương nhìnhai anh em ăn một cách ngây thơ, hồn nhiên, ông thấy nhói đau. Nhưng vì hạnhphúc của ông, ông đành ra tay thôi. Út Duyên về đến nhà, thấy cửa vẫn đóng. Nhưng hài đứa con của mình thìkhông có chạy ra đón mình, bà gọi: - Thành, Thật à! Mẹ đã về đây! Vẫn yên lặng, bà gọi to hơn: - Thành, Thật ơi. Trả lời bà chỉ có tiếng mình vọng lại. Bà Út Duyên lo lắng, bà chạy tìm conkhắp nơi nhưng không thấy. Bà chưa kịp hoàn hồn thì ông Dương xuất hiện: - Chào cưng! Bà Út Duyên buồn bã nói: - Hai đứa con của em đâu mất rồi. Ông Dương kinh ngạc: - Sao lại mất chứ? Em lại đi đâu à? Bà khóc và nói: - Em đi công việc một chút thôi mà. Ông Dương cười, vội trấn an: - Khô ...