Danh mục

Bên Dòng Potomac

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 104.30 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Washington D.C. 1991 Ly dị với Nguyệt xong Hoàn thấy nhẹ hẳn người. Không còn những nét mặt giận hờn, những cãi vã dai dẳng, những câu chì chiết làm làm đời sống trở nên nặng nề. Hoàn ra khỏi nhà với một valise quần áo, và bằng lòng để Nguyệt nuôi dạy các con. Các dãy chung cư đang cho mướn cũng được bán hết, tài sản chia đôi, đủ cho Nguyệt, và cho Hoàn, sống suốt cuộc đời còn lại một cách thoải mái, không phải lo nghĩ về sinh kế. Hoàn cũng không phải trợ cấp cho...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bên Dòng Potomac Bên Dòng PotomacWashington D.C. 1991Ly dị với Nguyệt xong Hoàn thấy nhẹ hẳn người. Không còn những nét mặt giận hờn,những cãi vã dai dẳng, những câu chì chiết làm làm đời sống trở nên nặng nề. Hoàn rakhỏi nhà với một valise quần áo, và bằng lòng để Nguyệt nuôi dạy các con. Các dãychung cư đang cho mướn cũng được bán hết, tài sản chia đôi, đủ cho Nguyệt, và choHoàn, sống suốt cuộc đời còn lại một cách thoải mái, không phải lo nghĩ về sinh kế. Hoàncũng không phải trợ cấp cho các con vì Hoàn giao luôn căn nhà đồ sộ đã trả hết mortgageở vùng McLean cho Nguyệt, như một điều kiện trong hợp đồng chia tay.Hoàn dọn vào căn aparment nhỏ nhưng khang trang ở vùng Fairfax. Thực ra ngoài valisequần áo Hoàn còn giữ được chiếc BMW và chiếc du thuyền nhỏ cho riêng mình, chiếc duthuyền là đầu mối cho sự tan vỡ của hai vợ chồng vì Nguyệt ghét con tàu bé nhỏ tù túngvà Nguyệt nghi ngờ là Hoàn đã dùng đó làm phương tiện cho những mối tình lăng nhăng.Mối nghi ngờ của Nguyệt chỉ đúng một phần, Hoàn quả có dùng chiếc du thuyền đó tiếpđãi bạn bè, đưa nhau ra biển câu cá, ca hát, và uống cho say để quên đời, tuy nhiên mặcdù có nhiều người đàn bà đã bước chân xuống con tàu đó nhưng chưa một ai được Hoàncoi như người tình của mình.Nếp sống mới khiến Hoàn hụt hẫng nên Hoàn thường lang thang đây đó nhiều hơn là ởnhà. Nhiều đêm Hoàn ngủ luôn tại du thuyền, chỉ thỉnh thoảng mới trở về căn apartmentnhận thư từ, trả lời điện thoại cho bạn bè và người quen. Sáng chủ nhật hôm đó Hoànđang ngồi uống cà phê, ngắm ánh mặt trời long lanh trên sông ở sân sau tàu thì Tùng dẫnngười đàn bà còn rất trẻ đó tới thăm. Tùng nhỏ con và là bạn rất thân nên Hoàn thườnggọi Tùng là “Tùng Muỗi”. Tùng cũng như Hoàn, đã ly dị vợ, và đang dạy học tạiGeorgetown University. Hôm qua Tùng điện thoại cho Hoàn, muốn Hoàn chở Tùng vàmột người bạn ra biển chơi. Toàn khoe là Hân, cô bạn mới quen đang làm việc tại toà ĐạiSứ Pháp, rất dễ thương và thông thái hơn bất cứ người con gái nào mà Tùng đã từngquen.Hoàn gật đầu chào khi thấy hai người bước xuống tàu, Tùng ba hoa:- Giới thiệu với Hân đây là ông chủ tàu nhà giàu, độc thân vui tính. Còn đây là cô Hân,vừa là bạn và vừa là học trò của “moi” tại university.Hoàn cười:- Hân hạnh biết chị. Nghe anh Tùng nói là chị làm việc tại toà Đại Sứ Pháp?Hân lịch thiệp đưa tay bắt tay Hoàn:- Vâng, Hân làm việc tại toà Đại Sứ, và cũng mới đến xứ này nên ghi danh học thêm vềlịch sử và chính trị nuớc Mỹ tại đại học của anh Tùng.- Chị và anh Tùng cứ tự nhiên đi quanh tàu cho biết. Tôi sẽ khởi động máy và tách bếnliền bây giờ.Hân gật đầu cám ơn Hoàn và theo Tùng tung tăng khắp nơi. Hoàn nhanh nhẹn chuẩn bịcho tàu tách bến, hướng mũi ra biển. Mùa hè nắng vàng rực rỡ, từ trong phòng lái Hoànnhìn thấy Tùng và Hân đứng sau phiá lái tàu chuyện trò, mái tóc Hân bồng bềnh tronggió nhẹ, mắt Hân ngước nhìn mây trắng bay, và thỉnh thoảng cười rất vui trong lúcchuyện trò. Hoàn thò đầu ra khỏi phòng lái hét lớn:- Có beer và nước uống trong tủ lạnh. Hai bạn cứ tự nhiện, chùng hơn tiếng nữa mình sẽghé vào chỗ nào đó ăn trưa.Tùng vẫy tay ra hiệu như đã hiểu. Hoàn lặng lẽ giữ cho con tàu chạy chầm chậm dọc bờsông Potomac, mắt lơ đãng nhìn những bóng cây thấp thoáng trên đất liền, nghĩ ngợi vẩnvơ. Cũng hơn một năm rồi từ ngày chia tay, Hoàn chưa bao giờ gặp lại Nguyệt, nhưngqua bạn bè Hoàn vẫn nghe tin vợ cũ. Nguyệt bây giờ vui hơn, và đã có người đàn ôngmới trong đời, một người đàn em cũ của Hoàn. Thôi thế cũng xong, khi nghe tin Hoànthấy chợt buồn, nhưng chỉ một phút giây thoáng qua rồi thôi vì Hoàn biết là hai ngườikhông thể nào trở lại với nhau.Có tiếng cãi cọ từ sân sau. Hoàn quay mặt nhìn xuống, thấy cả Tùng và Hân đều vung taykhỏi đầu, dáng điệu giận dữ. Hoàn ngạc nhiện khi thấy Hân dậm chân, quay ngoắt ngườibước lên cầu thang vào phòng lái. Hoàn e dè:- Có chuyện gì vậy chị Hân?Hân nhún vai:- Không ngờ ông Tùng lại tệ đến như vậy!-…- Anh biết không, ông ấy ca tụng đảng dân chủ, cái đảng chỉ biết tăng thuế và bợ đỡ dânnghèo.Hoàn bật cười:- Thì ra hai người nói chuyện chính trị. Thảo nào!- Còn nữa, ông ấy khoe là đã gặp tùy viên văn hoá của toà Đại Sứ Cộng Sản tại đây, và sẽvề nước hợp tác với chính quyền bên đó. Hân không thể nào chịu được mấy kẻ phản bội.Anh biết là Tùng ngày xưa đi du học bằng học bổng của chính phủ VNCH, phải không?Hoàn trầm ngâm:- Tôi biết, nhưng mỗi người mỗi chí hướng, là bạn bè thân nên tôi không tiện phê bình.- Những người tỵ nạn như chúng mình phải có thái độ chứ.- Hân dời VN năm nào?- Boat people năm 1980 đó anh! Lúc đó Hân đã đủ lớn để biết thế nào là ghê tởm và cămhờn.Hoàn thở dài:- Bạn bè tôi vượt biên cũng nhiều, và có vài người bỏ mình trên biển. Nhớ tới họ lúc nàocũng thấy bùi ngùi, xót xa.- Nghe anh Tùng nói, anh là cựu sỹ quan Hải Quân, qua đây từ năm1975.- Vâng. Năm đó tan hàng, dắt díu nhau sang đây, thoáng một cái đã hơn 15 năm màtưởng như mới hôm nào. Vẫn còn nhớ những ngày bồng bềnh sông nước, cùng bạn bèxuôi ngược suốt chiều dài bờ biển Việt Nam.- Hân nghĩ là anh còn rất yêu biển. Hân thì Hân sợ lắm. Chuyến vượt biên thật hãi hùng,may mà Hân được tàu Pháp vớt sau một tuần lênh đênh, và nhờ đó cả gia đình Hân hiệngiờ định cư bên đó.- Còn Hân sao lại trôi giạt sang đây?Hân đưa tay vuốt làn tóc bị gió thổi che lấp khuôn mặt thanh tú, gượng cười:- Đi trốn đó anh. Tình yêu không trọn vẹn, Hân buồn nên xin việc làm ngoài nước Pháp.Hoàn cười buồn:- “Cùng một lứa bên trời lận đận.”Hân cũng cười:- Chuyện lâu rồi anh. Hân cũng đã quên.- Hân về Pháp thăm nhà thường không?- Mỗi năm một lần là nhiều. Đã nói là đi trốn mà. Còn anh, anh qua Pháp chơi bao giờchưa?- Chưa bao giờ.- Sao vậy? Nước Pháp có nhiều nơi đáng cho mình thăm viếng lắm anh.- Nhưng tôi không biết nói tiếng Pháp nên sợ … lạc đường.Hân bật cười khúc khích:- Anh cần Hân làm thông ngôn không?Hoàn gật đầu:- Deal! Bao giờ Hâ ...

Tài liệu được xem nhiều: