1. Lần nào về Tri Tôn, nhất là dịp Thanh Minh, dọn dẹp mả cúng ngoại, chế Hằng cũng kiếm cớ ẵm con Thảo đi đút ăn để xin phép ra phía sau nhà dì Tám, ở chỗ giếng nước. Dượng Tám hay rầy Hằng, mày đem con nhỏ ra sau giếng làm gì, muỗi mòng, lại coi chừng nó nghịch dại, leo trèo, có gì mệt lắm. Hằng cứ dạ dạ cho có lệ, rồi cũng níu tay con Thảo te te đi ra phía sau hè… Nhà dì Tám – hàng xóm lâu năm ở bên cạnh nhà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bên giếng nước Bên giếng nước (Giải 1 Cuộc thi truyện ngắn Đồng bằng sông Cửu Long lần 4) TRUYỆN NGĂN CỦA TRẦN TÙNG CHINH 1.Lần nào về Tri Tôn, nhất là dịp Thanh Minh, dọn dẹp mả cúng ngoại, chế Hằng cũngkiếm cớ ẵm con Thảo đi đút ăn để xin phép ra phía sau nhà dì Tám, ở chỗ giếng nước.Dượng Tám hay rầy Hằng, mày đem con nhỏ ra sau giếng làm gì, muỗi mòng, lại coichừng nó nghịch dại, leo trèo, có gì mệt lắm. Hằng cứ dạ dạ cho có lệ, rồi cũng níu taycon Thảo te te đi ra phía sau hè… Nhà dì Tám – hàng xóm lâu năm ở bên cạnh nhà ngoại từ hổi xửa hồi xưa– cất trênmiếng đất hình chữ L, lòn qua sau lưng nhà ngoại. Lúc đó, cả hai nhà, xài chung cáigiếng nước. Ra sau hè nhà ngoại, chỉ cần thò chân bước lên ba bậc tam cấp là bước ra sauvườn nhà dì Tám. Và ở đó là cả một thế giới tuổi thơ của chị. Thật ra mảnh vườn của dì Tám cũng không lớn lắm, thậm chí có phần nhỏ hẹp, nhưngchẳng hiểu sao khi Hằng còn con nít, chị lại thấy khu vườn sao mà thênh thang. Chỉ từchỗ giếng nước đi đến bờ rào có hàng me nước um tùm đã là một khoảng cách dài miênman. Ở đó, chế và hia Quang- con của cậu Hai chơi chung, dù trò đứa này chẳng thèmgiống trò đứa kia.Chế thì thích chơi đồ hàng như bao đứa con gái khác ở một vùng quê nghèo khan hiếmnhững con búp bê đắt tiền. Còn hia Quang thì chỉ thích cái trò vặt tàu lá chuối, vuốt trụilủi chừa lại cái xương sống làm súng bắn tạch tạch hù chế. Vậy mà cũng vui. Nhờ có hiaQuang, chế có người để dụ khị đến bờ rào hái mấy trái me nước chín đỏ về cho chế chơinhà chòi. Và chế cũng sẵn lòng chừa lại những tàu lá chuối to nhất cho hia chơi trò bắnsúng… Giờ thì chỗ bậc tam cấp bước vào trong bếp nhà ngoại đã không còn. Chỗ đó bây giờlà một bức tường. Bức tường ấy, gạch còn mới nguyên xây chắn lên sừng sững làm ranhgiới phân đất rạch ròi giữa nhà ngoại – bây giờ là nhà của cậu Hai và hia Quang – vớiphía bên nhà hàng xóm. Mấy năm nay, mỗi lần về quê ngoại, muốn ra sau giếng ngùingùi nhớ lại ngày xưa, chế chỉ còn cách đi tuốt ra sau nhà dì Tám. Từ chỗ đó, là có thểngẩn ngơ dòm lại ký ức nhà ngoại trong sự hình dung ngày càng mơ hồ xa xăm, lòngbỗng chạnh buồn khi nghĩ đến thế hệ của con Thảo sẽ không bao giờ có thể nhìn thấynữa… Bức tường này cùng ngôi nhà mới xây lên trên nền nhà cũ sau ngày bà ngoại của chếmất không lâu. Khác với ông ngoại ra đi hồi lúc mới bước vào tuổi sáu mươi, bà ngoạicủa chế qua đời khi chỉ cần một năm nữa thôi là bà thọ đúng một trăm tuổi. Dù nhữngnăm cuối đời, ngoại ngày càng lãng tai trầm trọng. Tâm sự chuyện trò gì với ngoại, chếcũng kê ngay lỗ tai ngoại mà cất cao âm lượng của giọng nói của mình lên; vậy mà có khingoại còn không nghe được… 2. Hôm chế thưa ngoại đi lấy chồng, chế vừa khóc vừa dụi mặt mình vào cái áo túi củangoại nghe cái mùi già nua ngai ngái của ngôi nhà cổ sực lên mũi mình. Cái giọng runrun của ngoại bật ra một cách khó khăn từ hai cái hàm lợi, không còn cái răng nào, mắtngoại kèm nhèm nhìn chế, biểu bây nói cái gì, bây đi đâu, không ở đây nữa ha ? Rồingoại dùng bàn tay gầy guộc xương xẩu của mình rờ rẫm lên cái má bầu bĩnh của chế,thoa thoa chỗ nước mắt làm cho phấn kem bôi mặt trở nên nhòe nhoẹt. Vậy mà chế đi lấy chồng chưa bao lâu, có bầu rồi đẻ con Thảo chưa kịp ẵm về chongoại thấy mặt thì ngoại đã qua đời.Hôm đám tang, đưa ngoại về chân núi Tà Pạ – chôn gần bên ông ngoại, họ hàng bà connhà chế trong vành tang trắng phơ phất bay, quỳ mọp xuống giữa con đường núi để lạy tạmọi người. Bữa đó, con Thảo còn đỏ hỏn, mà chế nhứt quyết ẵm theo để cho đứa con gáiđầu lòng bé bỏng của chế đưa bà cố của nó đến nơi an nghỉ cuối cùng. Đến dự đám tang, bà con cô bác ai cũng biểu bà ngoại của chế mất vào cung ly. Phảicoi kỹ ngày giờ mai táng, kẻo mai này con cháu mỗi người mỗi ngã. Thì đó, trước mắt làthấy chế đi lấy chồng miệt xứ lụa Tân Châu, xa cái thị trấn núi non này hai quãng đón xekhách và một lần lụy đò để qua sông. Còn hia Quang, lúc đó đang đi du học miệt trờiTây, nghe nói đang bận làm lễ ra trường nên không bay về kịp. 3. Tưởng chỉ có vậy, chỉ có chế và hia – hai anh em con cô cậu ruột – đi xa; không ngờ đómới chỉ là khúc dạo đầu. Mấy câu dự báo của chòm xóm tưởng đầu môi, lời nói gió bay,ai dè nó neo đậu lại trong mối quan hệ bà con ruột rà máu mủ của gia đình chế. Hai chữcung ly cứ thế ám vào làm tan đàn xẻ nghé. Ở đất Tân Châu, nhà chồng chế, không may ở ngay nơi đất lở. Mùa nước, có ngàysông nuốt chửng đi hàng chục mét đất, chỉ mấy tiếng ầm ầm nghe như long trời, nhìn rachỉ còn bọt sủi tăm sùng sục. Má chế nóng ruột, đứng ngồi không yên nên nhắn chế tạmthời để chồng lại đó vì chồng chế còn có công ăn việc làm, còn chế bồng con Thảo về xứnúi với má, tá túc nhà ngoại kiếm đường mần ăn. Má còn nói, ở lại đó không khéo, tốingủ, sáng dậy thấy mình nằm dưới sông, lạnh ngắt. Chế về, thấy nhiều cái hồi trước mình vô tư không nhìn thấy. Thấy mợ Ha ...