1. - Bóng đêm đã bao phủ lên toàn bộ cảnh vật, xa lộ Hà Nội giờ sáng rực ánh đèn. Mưa đổ ào xuống như người đến trễ, một cuộc hẹn quan trọng nhất. Và cô gái ấy cũng đang thấp thỏm chờ đợi một người trễ hẹn. Trạm thu phí vắng tanh, những dòng xe đã thưa thớt hẳn. Cô gái thì thầm “Có lẽ đã gần mười giờ đêm rồi, sao vẫn chưa thấy đâu hết vậy ?.”. Những hạt mưa bay tạt qua người làm cô khẽ rùng mình, vội ngồi lại gần phòng thu tiền...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bên kia là bầu trời Bên kia là bầu trời TRUYỆN NGẮN CỦA THANH BÌNH NGUYÊN1.- Bóng đêm đã bao phủ lên toàn bộ cảnh vật, xa lộ Hà Nội giờ sáng rực ánh đèn. Mưa đổào xuống như người đến trễ, một cuộc hẹn quan trọng nhất. Và cô gái ấy cũng đang thấpthỏm chờ đợi một người trễ hẹn. Trạm thu phí vắng tanh, những dòng xe đã thưa thớthẳn. Cô gái thì thầm “Có lẽ đã gần mười giờ đêm rồi, sao vẫn chưa thấy đâu hết vậy ?.”.Những hạt mưa bay tạt qua người làm cô khẽ rùng mình, vội ngồi lại gần phòng thu tiềnphí xe hơn. Một người thanh niên chạy vội vàng trong mưa, đến gần trạm thu phí. Rồi côgái bật khóc, đứng nhìn, không nói.Anh xin lỗi, vì xe hư nên phải nhờ người thợ sửa xe đẩy về nhà bácLuân. Không ngờ em đã ngồi ở đây chờ.- …- Thôi dừng giận anh mà. Cho anh xin lỗi.- …Anh biết em rất lo lắng cho anh. Thôi mình đi em.Anh có biết em sợ lắm không, ngồi đây như một kẻ lang thang khôngnhà, mấy người đàn ông chạy xe qua cứ ngó ngang, rồi cười cười.Anh biết, thôi mình đi emĐi đâu ?.Ờ thì đi đâu cũng được.Người thanh niên dìu cô gái đi lẫn vào mưa. Mặc dho nước mưa bắn vàomặt, đau rát. Trên đường xa lộ dòng xe như dãn ra, thưa thớt, chỉ còn dăm ba chiếc xe tảichạy ào ào, làm bắn lên những luồng nước, trắng xoá.Vy nèGì vậy anh ?.Em lạnh không ?.Dạ lạnh. Mà sao anh lại bỏ ra ngoài Thủ Đức vậy ?.Tại anh buồn, vì em không chân thành với tình yêu của anh.Anh chỉ hiểu lầm thôi mà đã trách em vậy rồi. Lỡ em làm điều gì đó tolớn hơn nữa thì anh sẽ làm sao ?.- Hiểu lầm sao, em sẽ lấy chồng là đi xuất ngoại. Em đón nhận một cáchbình thường theo ý kiến ba mẹ, vậy mà nói anh chỉ hiểu lầm. Có lẽ đêm nay sẽ là lần cuốichúng ta gặp nhau rồi.Thanh bước chậm lại, đưa tay vuốt nước mưa trên mặt. Hai vai Thanh khẽrung lên, nhưng anh đã kịp cắn răng lại để kìm chế cái lạnh đang xâm chiếm hết cõi lòngmình.Sao anh không hỏi em một cách thẳng thắn, mà lại nghe bà Bảy Mẹođó chứ.Sao em lại nói vậy, không có lửa thì làm sao có khói.Anh còn nhớ là em hứa sẽ kể cho anh nghe câu chuyện của cậu Hồngkhông ?.Nhớ, nhưng sao.Anh còn nói rằng nghe em nói sơ qua mà đã muốn viết truyện liền mà.Anh không hiểu ?.Chuyện anh nghe là có người bên Mỹ về hỏi cưới em, thì chính là cậuHồng.Cậu Hồng, chuyện khó tin quá.Vy đi gần Thanh, bóng hai người rung rinh chạy dài theo ánh đèn neonvàng võ. Thanh hít thở thật sâu, nóiEm giải thích rõ hơn đi. Tại sao cậu Hồng lại muốn cưới em, mà điềunày lại không trái đạo lý, vì cậu ấy chỉ là con nuôi của ngoại em.- Vâng, nhưng đó chỉ là ý kiến của ông bà ngoại và ba mẹ em, và đã được bàn tính từmấy năm nay, trước khi em quen anh.Rắc rối quá, giờ em nói đi, em có yêu anh không ?.Sao lại không ?.Vy nép sát người vào ThanhEm không thể sống thiếu anh, nhưng …Nhưng qua Mỹ thì có thể thiếu anh phải không ?.Thanh bước nhanh lên phía trước, dáng lầm lũi trong mưaKhông, em nói nhưng em sẽ làm mọi giá để không xa anh!. Anh hiểu emkhông ?.Em nói điMọi người muốn em qua Mỹ, sau đó bảo lãnh gia đình qua bển. Tại anhhai thì không thể làm đám cưới với các dì ở bển được. Gần đây ông ngoại lại muốn emqua bển du học, nên gọi điện thoại về nhắc.Còn cậu Hồng sẽ về tối nay thì sao ?.Cậu Hồng không đồng ý làm theo yêu cầu của mọi người. Lần này cậuvề là để cưới dì ThuDì Thu !. Trời ơi anh không hiểu gì hết.Sao anh viết truyện thiệt là hay, nào là tầng nghĩa này, nghĩa khác, lạicòn phân tích nội tâm nhân vật tùm lum, còn chuyện này đơn giản vậy mà cũng khônghiểu.- Đến với văn chương anh phải đặt mình vào ý tưởng, còn ngoài đời anhcũng chỉ là một thằng con trai đang lớn thôi mà. Chuyện này quá sức tưởng tượng củaanh.Vì vậy anh mới trốn em ra Thủ Đức phải không ?. Ai ngờ chiếc xe“spacy con” lại bị hư, vậy là bị phá sảnThanh bật cười. Những cơn gió lùa dòng bong bóng nước từ hạt mưa chạy loanh quanhdưới chân hai người.- Em kể chuyện cậu Hồng cho anh nghe đi. Em sắp theo cậu Hồng qua Mỹ rồi.- Được rồi em sẽ kể, nhưng mà anh phải hứa là sẽ chia đôi nhuận bút cho em nha.- Giờ này mà em còn giỡn được nữa. Anh Đồng ý, với điều kiện truyện này phải đượcđăng à nghen.- Bà ngoại em kể lại là cậu Hồng không phải con của ngoại, cũng hổng phải con lai.Ngoại quả quyết rằng cậu là dân Mỹ chính gốc.Gì lạ vậy, anh coi trong hình thấy cậu em giống y chang con lai mà.Em cũng nghĩ vậy, mà tất cả mọi người cũng nói vậy. Lúc trước em cứnghĩ bà ngoại đã lỡ sanh ra cậu Hồng, nhưng ông ngoại đã tha thứ. Ai dè đâu cậu Hồngvới cậu Vinh lại sanh cùng năm. Thì ra hồi đó ba mẹ cậu Hồng đã bỏ rơi con ở bịnh việnđể chạy về bển, nghe đâu là trước ngày giải phóng gì đó. Bà ngoại em thấy tội, nên lượmvề nuôi. Mà lúc trước em nghe nói ngoại làm me Mỹ gì đó nên em đã hiểu lầm.- Me Mỹ, em có nghe lộn không ?.- Ngoại em nấu cơm cho họ mà.- Trời đất, vậy là thông tin không chính xác rồi. Chuyện sao nữa em ?- Ngoại em sanh cả thảy ...