…“Vì tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi? Vì số tôi có “quý nhân phò trợ?” Vì mặt mũi tôi khôi ngô, tướng mạo cao ráo, tính tình vui vẻ hòa đồng dễ gây thiện cảm với mọi người? Vì cơ quan này đang thiếu một người có bằng cấp chính quy ở bộ khung cán bộ? Hay là vì… ngày xưa Cục trưởng được bố tôi nâng đỡ nên bây giờ báo đáp?...”. Tôi đang đứng trước gương trong nhà tắm rộng rãi, ốp đá Italia cầu kỳ với la bô, bồn cầu, bồn tắm nhập từ Nhật Bản có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bến nước cơ quan Bến nước cơ quan TRUYỆN NGẮN CỦA LẠI VĂN LONG…“Vì tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi? Vì số tôi có “quý nhân phò trợ?” Vì mặt mũi tôikhôi ngô, tướng mạo cao ráo, tính tình vui vẻ hòa đồng dễ gây thiện cảm với mọi người?Vì cơ quan này đang thiếu một người có bằng cấp chính quy ở bộ khung cán bộ? Hay làvì… ngày xưa Cục trưởng được bố tôi nâng đỡ nên bây giờ báo đáp?...”. Tôi đang đứngtrước gương trong nhà tắm rộng rãi, ốp đá Italia cầu kỳ với la bô, bồn cầu, bồn tắm nhậptừ Nhật Bản có bộ điều khiển điện tử và máy nghe nhạc cực chuẩn, để tự vấn. Phòng tắm“trên cả năm sao” này bố mẹ tặng cậu con trai duy nhất nhân sinh nhật lần thứ hai mươisáu. Ngày sinh nhật trước đó, tôi được tháp tùng bố đi sáu nước Châu Âu trong mười lămngày. Khi trở về, tôi mở cửa phòng ngủ thênh thang, sàn gỗ bóng lộn của mình và kinhngạc với cái giường mới trị giá mười lăm ngàn đồng Mỹ (gia đình tôi vẫn quen gọi tiềncủa Hợp chủng quốc Hoa Kỳ là “đồng Mỹ” cho nó…thân thiện). Từ sau chuyến đi HongKong sửa mũi, mẹ tôi trẻ đẹp ra và kinh doanh phất lên ào ào. Trong bộ đồ ngủ trắngmuốt, mẹ đứng ở cầu thang chạm rồng như cung điện Trung Hoa, hối ba cô người làmcùng khệ nệ khiên cái vali nặng trịch của tôi lên phòng. Mẹ thơm lên trán tôi và nói:- Nếu cục cưng không thích, mẹ sẽ phone cho Parkson (siêu thị cao cấp) biểu đổi cho concái khác?.Tôi chạy đến lăn ầm lên giường. Mặt nệm cứ như mặt biển huyền ảo: êm ái, đu đưa, sảngkhoái. Tôi hét lên: “Thật tuyệt vời, thanks mẹ!”. Mẹ quay ra với nụ cười hạnh phúc.Tôi đang nhìn vào gương và tự đặt ra hết những câu hỏi về sự “thăng quan tiến chức” quánhanh của mình. Tại sao?... Tại sao?... Rồi tại sao một kiến trúc sư mới ra trường, nhậncông tác chưa đầy hai năm, đã được bổ nhiệm chức trưởng phòng thiết kế- xây dựng cơbản của Cục này? Lớp tôi có đến bảy chục phần trăm đến giờ vẫn chưa có việc làm. Mộtsố ra làm thầu con con, ai thuê sửa phòng, ngăn vách, lát sân…đều làm tuốt để kiếm tiềnsống qua ngày. Những gã may mắn hơn vào được các công ty kinh doanh địa ốc tư nhânthì suốt ngày túi bụi với công việc chạy cò bán căn hộ, đất nền dự án. Chỉ có tôi- cái số“đi đến đâu cũng sướng” như bạn bè thường nói, là “phát triển vượt trội”. Nhưng với cơquan, tình hình không dễ chịu. Mọi cặp mắt ghen tị và những lời bóng gió cứ như chọntôi làm đối tượng, làm bước chân của tôi cứ ngượng ngùng, líu quíu. Trong một bữa cơmtối, tôi than với bố mẹ điều này. Mẹ buông đũa, căng thẳng cứ như vừa nghe tin contrai…nhiễm HIV! Bố ngừng nhai, nhíu mày nhìn tôi rồi chỉ đạo gọn lỏn:- Cờ đến tay thì cứ phất!Bố ực cạn ly rượu ngâm cao hổ cốt với sâm Triều Tiên xong trở về phòng. Lúc đi ngangphòng bố, tôi thấy ông đang gọi điện cho ai đấy…Sáng hôm sau, Cục trưởng gọi tôi lên. Rót cho tôi một ly trà bốc khói thơm ngát, ông nói:- Giao cho cháu thiết kế, thi công thêm một khu vệ sinh mới của cơ quan ta. Nên tiếnhành nhanh!Tôi thức mấy đêm liền vật lộn với bản thiết kế. Đây là công trình đầu tay ở cơ quan này,tôi muốn mọi người phải “tâm phục khẩu phục” năng lực của tôi, thấy tôi xứng đáng vớichức trưởng phòng. Lúc tôi đang căng đầu suy nghĩ, mẹ pha sôđa hột gà với cam tươi vàôm thêm một chồng các mẫu thiết kế nhà vệ sinh in rất đẹp. Mẹ vuốt đầu tôi thủ thỉ:- Mẹ điện cho chú chánh văn phòng của bố, nhờ chú cho nhân viên tìm giúp con đấy. Conxem mẫu nào đẹp thì dùng.Tôi bực bội gắt:- Con là kiến trúc sư chứ không phải cái máy copy. Con sẽ tự sáng tạo, con không cầnsao chép của ai cả!Mẹ vẫn dịu dàng:- Con đã thức mấy đêm rồi, việc đó quá sức con phải không? Hay là để mẹ gọi cho thầyhiệu trưởng trường kiến trúc cũ của con, nhờ thầy hướng dẫn?- Con xin mẹ, con đã hai mươi bảy tuổi rồi, không phải cái tuổi để mẹ đưa đi mẫu giáo.Mẹ đã ngoại giao cho con suốt mấy năm học chưa đủ sao? Phải để con lớn chứ!***Công trình đầu tay của tôi đã được đưa vào sử dụng. Trên diện tích ba trăm mét vuôngcái kho xăng cũ, tôi đã thiết kế một nhà vệ sinh gồm mười hai phòng cùng bốn phòngtắm. Bên ngoài là bức tường bình phong có hai lối vào hai bên cánh gà. Mặt ngoài bứctường ấy, tôi cho gắn sáu la bô rửa tay có kiếng soi bên trên. Tôi thiết kế thêm một bồnhoa tròn và hai hàng hoa hai bên lối đi vào. Ngay tuần đầu khánh thành, mỗi sáng tôi lạimở cửa sổ phía sau phòng làm việc của mình trên lầu một để ngắm. Tôi hài lòng với côngsức mình bỏ ra và tự hào là đã kiên quyết từ chối mọi sự “chống lưng” của mẹ. Mỗi sáng,người người từ các phòng ban mang ấm trà, ly chén ra đây rửa; nói chuyện râm ran làmcái nhà kho hoang vu ngày nào nhộn nhịp hẳn lên. Có hôm, ông Tụng- phó phòng nhânsự- một giáo viên văn cấp ba chuyển ngành, còn hứng chí gọi khu vệ sinh này là “bếnnước” cơ quan. Ông giảng giải:- Nét đẹp của làng quê Việt là cây đa, lũy tre, sân đình và bến nước. Bến nước vừa là nơicung cấp nước sinh hoạt cho cả làng, vừa là điểm hẹn của đôi lứa. Bến nước càng thơmộng và ...