Cuộc vui nào cũng sẽ tàn, mối tình nào cũng sẽ đi qua…Lần đầu tiên, anh mời Hoa về thăm nhà cha mẹ, sau hai năm quen và học chung trường Đại học. Niềm vui chen lẫn hồi hộp khó tả. Bắc Ninh vào xuân. Qua cổng đình rêu phong cũ kỹ là con đường về nhà anh. Con sông Đuống nước trong veo gợn sóng lăn tăn. Gió hiu hiu thổi, mát rượi, trời trong xanh vời vợi. Dòng sông lấp lánh ánh bạc khi ánh mặt trời soi xuống, lung linh huyền ảo. Gió từ sông thổi vào...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bến xưa Bến xưa TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HOÀI SÂM Cuộc vui nào cũng sẽ tàn, mối tình nào cũng sẽ đi qua…Lần đầu tiên, anh mời Hoa về thăm nhà cha mẹ, sau hai năm quen và học chung trườngĐại học. Niềm vui chen lẫn hồi hộp khó tả.Bắc Ninh vào xuân. Qua cổng đình rêu phong cũ kỹ là con đường về nhà anh. Con sôngĐuống nước trong veo gợn sóng lăn tăn. Gió hiu hiu thổi, mát rượi, trời trong xanh vờivợi.Dòng sông lấp lánh ánh bạc khi ánh mặt trời soi xuống, lung linh huyền ảo. Gió từ sôngthổi vào dịu nhẹ, thơm ngát mùi ruộng đồng, phù sa huây hoai. Những lò gạch chất đầyviên gạch đỏ au, đều tăm tắp.Họ đứng giữa bãi bồi phù sa, cỏ mọc lúp xúp, đồng lúa, nương ngô, nương dâu xanh rờn.Gió thổi tung bay mái tóc xõa ngang vai của Hoa. Anh khẽ đưa tay vuốt những sợi tócmai vương vấn trên trán nàng, rồi ôm nàng vào lòng thật chặt. Hoa chưa kịp phản ứng, đãthấy môi anh lần tìm gấp gáp, nụ hôn đầu tiên trong đời nóng bừng, run rẩy, thơm ngọthương cỏ non… Hai thân hình trẻ trung tràn đầy nhựa sống, vẽ lên một bức tranh hoànhảo giữa đất trời bao la.“Học xong mình sẽ cưới nhau em nhé?” Anh trìu mến nhìn vào mắt Hoa. - “Lỡ mẹ anhchê em thì sao?” Hoa ngượng ngùng e lệ. “Không đời nào, anh đã chọn rồi, mẹ nhất địnhđồng ý, chỉ sợ em chê nhà anh nghèo thôi!”. “Mình sẽ có những đứa con thật dễ thương,con gái chúng mình sẽ thừa hưởng đôi mắt bồ câu của mẹ, mái tóc đen huyền như mộtdòng suối thơm ngọt” - Anh mơ màng. “Còn con trai thì thông minh, học giỏi và thươngmẹ như anh” - Hoa nói theo.Vẫn còn sót lại một vài ngôi nhà bé nhỏ, thấp và rêu phong nép bên rặng dâu, rặng chuối.Những ngôi nhà mang dấu vết của tháng năm qua. Hoa ngắm nhìn mãi không chán mắt,bật cười khi tưởng tượng ra mình làm dâu trong khung cảnh này…Vậy mà câu nói của Hoa lại trở thành sự thật.Mẹ anh đón nàng bằng một chầu bánh đa kê rưới mật mía ròn rụm, thơm lừng do chínhtay mẹ nấu. Mẹ rất vui, niềm nở đón tiếp Hoa, hỏi thăm về gia đình, cha mẹ của nàng .Bà nói xa nói gần chuyện con trai lớn phải lấy vợ để mẹ yên tâm.Nhưng đến khi biết Hoa theo đạo Thiên Chúa thì thái độ của mẹ anh thay đổi. Bà trở nênlạnh lùng khó hiểu.Hoa không hiểu lý do tại sao mẹ anh lại thay đổi, vì đạo Thiên Chúa của nàng hoàn toànhướng thiện, chỉ dạy những điều tốt lành, chan chứa tình yêu thương con người.Mỗi sáng Chủ nhật, được đến Nhà thờ, đó là niềm hạnh phúc của Hoa. Những khi có điềumuộn phiền, nàng thường quỳ dưới chân Đức mẹ, ngước nhìn gương mặt và đôi mắt dịudàng thánh thiện của mẹ là nỗi buồn bay xa. Còn anh thì không, anh tin vào lý trí và hànhđộng của mình…Anh là con trai một. Nếu chọn nàng, mẹ anh sẽ ra đi. Rõ ràng, dứt khoát.Anh đau khổ trong tình yêu vô vọng, bên tình bên hiếu.Còn Hoa, nàng không bao giờ để mẹ anh phải đau khổ vì mất con. Trái tim non nớt củaHoa thì thầm như vậy. Họ chia tay, trong nước mắt, trong bàn tay nắm chặt bàn tay…Hoa quỳ dưới chân Đức mẹ trong những đêm mưa gió, một mình, nước mắt chan hòanước mưa. Để vơi đi nỗi buồn, và vơi đi nỗi nhớ về anh…Mười năm trôi qua, Hoa đã khóc thầm mỗi khi đi qua dòng sông ấy. Bến cũ, con đòkhông người đứng chơ vơ, dập dềnh, vẫn lúa, vẫn ngô xanh rì nỗi nhớ ngọt ngào. Nàngyêu quê hương anh, yêu dòng sông tuổi thơ anh, dòng sông mãi mãi là ký ức êm đềmnhất về tình yêu đầu tiên, mối tình đầu của Hoa …Thời gian trôi, bao cuộc đời trôi qua, nhưng sông vẫn còn trẻ mãi, vẫn mải mê bồi đắpphù sa như thuở nào…Mẹ anh vì già yếu đã qua đời. Ngôi mộ của bà được xây rất đẹp giữa cánh đồng. Hoa đếnviếng và cúi đầu. Con xin dâng lời cầu nguyện cho linh hồn của mẹ được bình yên về vớiChúa nơi Thiên Đàng…Anh đã lấy vợ và chuyển vào tận trong miền Nam xa xôi…Hoa trở về thăm dòng sông với nỗi buồn xa vắng.Cánh võng lời ruLời ru và vòng tay của mẹ làkhung trời êm ái nhất cuộc đời con…Trên cuộc đời này, có gì êm ái bằng vòng tay của mẹ! Có gì ngọt ngào như lời ru của mẹ?Và cũng không có gì ấm áp, dịu dàng hơn trái tim của mẹ, với những nhịp yêu thương ,yêu con hơn tất cả cuộc đời mình.“À a a a à…ơi …, à a a a à…ời …con ơi con ngủ cho ngoan ”… “Dí dầu cầu ván đóngđinh, cầu tre lắt lẻo gập gềnh khó đi, khó đi mẹ dẫn con đi, con đi trường học mẹ đitrường đời…”Lời ru của mẹ ngọt ngào, ánh mắt dịu hiền của mẹ nhìn con ngập tràn tình yêu thương vôbờ bến! Con bú no tròn, đôi môi thơm mùi sữa. Con mở to đôi mắt ngây thơ chăm chúnhìn mẹ, lắng nghe mẹ hát ru, tay mẹ dịu dàng vỗ về, nâng niu. Con yên tâm chìm vàogiấc ngủ say nồng.Lời ru của mẹ mênh mang, đưa con đến những cánh đồng lúa vàng, thơm ngát, nơi concò trắng buổi chiều đã mỏi cánh dập rờn đậu xuống bờ đê.Lời ru của mẹ đưa con đến với mùa thu trời xanh vời vợi, tràn đầy hy vọng. Lời ru củamẹ xua tan cái rét của mùa đông lạnh giá, chở che con an lành, cho ...