Truyện ngắn Bị làm người của tôi có thể “giả tưởng” về chi tiết nhưng không giả tưởng về sự thờ ơ, lạnh lùng, vô cảm, độc ác của con người - tính cho đến đầu thế kỷ 21 này. Trong bức tranh tối sáng về phận người, bên cạnh rất nhiều những lòng tốt “cho gió cuốn đi” cũng còn không ít những gì phũ phàng, bỏng rát do nhân gian gieo rắc mà nhân vật của tôi phải gánh chịu. Tôi cũng từng là nạn nhân của những gì phũ phàng, bỏng rát ấy. Cho nên quả quyết...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bị làm người Bị làm người TRUYỆN NGẮN CỦA THU TRÂNLời tác giả: Truyện ngắn Bị làm người của tôi có thể “giả tưởng” về chi tiết nhưngkhông giả tưởng về sự thờ ơ, lạnh lùng, vô cảm, độc ác của con người - tính cho đếnđầu thế kỷ 21 này. Trong bức tranh tối sáng về phận người, bên cạnh rất nhiềunhững lòng tốt “cho gió cuốn đi” cũng còn không ít những gì phũ phàng, bỏng rátdo nhân gian gieo rắc mà nhân vật của tôi phải gánh chịu. Tôi cũng từng là nạnnhân của những gì phũ phàng, bỏng rát ấy. Cho nên quả quyết rằng đó không phảilà giả tưởng. Đọc truyện “giống như là giả tưởng” để biết trân trọng, sẻ chia nhữngấm áp, hài lòng, diệu kỳ mà cuộc sống đã ban tặng chúng ta… Tôi viết Bị làm ngườitrong xúc cảm khi biết các bác sĩ không cứu được cặp song sinh một mình hai đầu ởSóc Trăng năm 2011. Tưởng tượng nếu hai bé sống được và sau này lớn lên…Gã bước ra khỏi phòng thí nghiệm tan hoang như một bãi chiến trường. Những vệt thảmcháy loang lỗ dính lam nham vào hai lòng bàn chân gã bỏng rát. Nhưng hề gì, gã chỉ cảmthấy rát thôi, chứ không đau. ý thức trong gã mơ hồ, lộn xộn. Gã thấy nhà cửa, cây cối, xecộ và những con người ám ảnh vây quanh gã. Nhưng không biết gọi thành tên. Môi gãmấp máy liên tục, thứ âm thanh phát ra rồ rồ trong cổ họng nhiều lúc làm gã muốn bópnát chính mình. Gã là cái gì? Là cái gì mà dường như biết dường như không tất cả mọithứ? Là cái gì? Là cái gì? Là cái gì? Gã đấm ngực thình thịch rồi gào lên a a a...Tiếng gào của gã làm rối loạn cả một góc đường. Ban đầu, mọi người quay lại nhìn gãtrân trối. Sự gớm ghiếc, sợ hãi từ dây thần kinh thị giác đưa về não chỉ bằng một phầnngàn giây. Người nhát gan dẫm đạp lên nhau tìm đường thoát càng xa nơi gã đứng càngtốt. Người tò mò nán lại chập chờn trước gã đưa máy ảnh lên bấm liên tục. Người quákhích ném đá vào gã. Gã lạ lùng trước những thực thể giống như mình. Con bé ba tuổimặc chiếc đầm hồng xinh xắn như một thiên thần đứng tần ngần mút tay, giương mắt trònxoe nhìn gã. Gã nhoẻn miệng cười, lần đầu tiên trong đời gã cười. Cười là gì nhỉ, cười làthấy nhẹ nhõm cả người, thấy có làn gió mát sục vào từng kẽ trong cơ thể nóng như đangsôi lên trong gã. Gã bước tới mấy bước, ngồi xổm trước con bé, đưa tay ra... Khôngkhông không, ai đó gào lên thảm thiết, con bé bị bế xốc đi. Bừng tỉnh. Mọi người bắt đầumột cuộc tập kích gã với gậy gộc và những bước chân rượt đuổi rầm rập. Đuổi thì gãchạy, mà cũng không biết tại sao chạy và chạy để làm gì. Chỉ biết rằng gã đang gieo rắcsự kinh hoàng cho mọi người.Không kinh hoàng làm sao được khi gã chào đời với hình hài gớm ghiếc quái dị. Gã chàođời ở tuổi trung niên trong một cơ thể vá víu nhập nhằng. Chiếc đầu trọc của gã bị bổ đôinhư người ta bổ một trái dừa rồi vá chằng vá đụp bằng những mũi khâu to đùng. Mắt mũimiệng gã méo xộc méo xệch với mươi vết chém ngang dọc vá lại vội vàng, nhìn như mặtngười trong những bức chân dung siêu thực tả nỗi thống khổ cùng cực của con người.Nhưng tất cả cũng chưa đáng sợ bằng cái đầu trọc thứ hai mọc lên lúc lỉu bên vai phảicủa gã. Người em song sinh trứng chia không hoàn hảo của gã không có thân hình nênphải sống ký sinh vào tim gã, óc gã và mọi thứ của gã. Các nhà khoa học đã làm gì anhem gã? Họ làm gì mà thằng em dở sống dở chết trên người gã? Mà có phải là em khôngnhỉ? Có lẽ, ai sở hữu được thân mình toàn vẹn thì người đấy là anh. Giây phút bước rakhỏi cái phòng thí nghiệm nóng bức và hôi nồng nặc ấy, gã bỗng thấy khoẻ mạnh, cườngtráng và khao khát khám phá thế giới chung quanh. Nhưng bây giờ mọi người đang rượtđuổi gã. Đuổi thì chạy thôi. Đầu thằng em rũ xuống trên vai gã, giựt giựt theo từng cú gãphóng nhanh và mạnh như một con gấu xổng chuồng bất kham. Chiều xuống. Mặt trờikhoanh đỏ rực màu máu bên kia bờ núi đá, dòng người thôi không đuổi theo gã nữa. Gãbước vào cửa rừng, đầu thằng em lắc lư, lắc lư, lắc lư... theo từng nhịp đi mệt nhoài củagã. Vừa đi gã vừa nghĩ đến chuỗi âm thanh của đám người đuổi gã phát ra: “Quái vật haiđầu! Quái vật hai đầu!”. Gã nhíu mày, cong môi lặp lại: “Quái vật hai đầu, quái vật haiđầu”. Là cái gì ấy nhỉ, chịu, làm sao gã biết được. ***Con suối róc rách nước trong veo hiện ra trước mắt gã. Đôi chân gã chẳng đặng đừngbước đến. Hụt chân, rơi tõm trong dòng mát lạnh, một cảm giác bềnh bồng lan toả. Theobản năng, gã đập tay đập chân cho người nổi lên và trôi theo dòng nước. Bềnh bồng bềnhbồng. Lạ lẫm lạ lẫm. Gần đến cuối dòng, cành cây khô đang chơi vơi trong làn nướcngáng gã lại. Gã nương theo cành cây bò lên bờ, nghe bụng sôi réo ầm ào. Cảm giác đóilần đầu trong kiếp làm người của gã. Nhặt cành cây làm gậy, gã men theo đường mònđến ngôi nhà hình nấm thấp lè tè nằm dưới gốc cổ thụ loà xoà râu. Có lẽ bớt mệt bởiđược đắm mình trong dòng suối mát, đầu thằng em song sinh thôi không lặc lè nữa, nónghển cổ nhìn quanh, mắt đờ đẫn vô hồn. ...