Danh mục

Bí mật ánh trăng khuya P3

Số trang: 22      Loại file: pdf      Dung lượng: 265.04 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 11,000 VND Tải xuống file đầy đủ (22 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phùng mang, trợn mắt thổi muốn đứt hơi mà cái bếp chỉ tuôn ra toàn khói,với khói. Tức mình quá, Kỳ Phương ném luôn câu cởi bếp xuống chân rồi thừ người ra thở. - Chán chết được. - Trong cuộc đời làm phóng viên của mình, chưa bao giờ Kỳ Phương bị xúi quẩy như lần này. Ăn nằm, nằm dề ở cái làng quê đèo heo hút gió hàng tháng trời để vẫn không tìm ra chút manh mối nào. Bị đuổi khỏi nhà như tên ăn trộm chưa hết ê cái mặt, đã nghe đầy tai những...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bí mật ánh trăng khuya P3Tác giả: Người Khăn Trắng BÍ MẬT ÁNH TRĂNG KHUYA P hùng mang, trợn mắt thổi muốn đứt hơi mà cái bếp chỉ tuôn ra toàn khói,với khói. Tức mình quá, Kỳ Phương ném luôn câu cởi bếp xuống chân rồi thừngười ra thở. - Chán chết được. - Trong cuộc đời làm phóng viên của mình, chưa bao giờKỳ Phương bị xúi quẩy như lần này. Ăn nằm, nằm dề ở cái làng quê đèo heo hút gió hàng tháng trời để vẫn khôngtìm ra chút manh mối nào. Bị đuổi khỏi nhà như tên ăn trộm chưa hết ê cái mặt,đã nghe đầy tai những lời kêu réo, chửi bới của Khải Văn. Hắn hắn tưởng anh ởđây sung sướng ngon lành như đi du lịch nghỉ mát chắc? Hừ. Hắn có biết nỗi khổ của anh đang nếm chịu đoạn trường thế nào không?Cái khách sạn vừa ấm vừa êm mà hắn ngỡ chỉ là chuồng bò cũ nát. Một ngườidân trong làng thương tình đã cho anh mượn tạm ở để điều tra. Thế sao cậu không vào khách sạn, vào nhà trọ mà kêu ca chứ? Thế nào hắncũng phớt ăng lê bảo thế khi nghe anh than thở. Của đáng tội, có phải anh ngulắm đâu. Chỉ kẹt nỗi, ở vùng quê này... dân trí quá nghèo nàn, lạc hậu. Cả cáibếp dầu cũng không thấy bán, lấy đâu ra khách sạn, nhà trọ tiện nghi cho anhthuê chứ? Nấu có mỗi nồi cơm, hì hục nãy giờ hơn nửa tiếng đồng hồ vẫnkhông có cách này làm cho đám củi tươi này chịu cháy. Cứ cái mà này chắc anh đành phải... cuốn gói trở về toà soạn quá! Nói thì nói vậy, chứ Kỳ Phương biết mình không đời nào làm thế. Anh đâuphải hạng người dễ bỏ cuộc, gặp khó mà chùn bước như chuyện cơm với nướcnày... anh quyết bắt nó phải sôi lên, chứ quyết không chịu đói. Nghĩ rồi... Kỳ Phương cúi xuống bếp lửa tiếp tục phùng mang trợn mắt. - Trời, Kỳ Phương, anh làm gì mà bụi khói bay mù trời vậy? - Bóng NguyệtCầm xuất hiện sau làn khói. Kỳ Phương ngẩng nhanh đầu dậy mừng như bắt được vàng: - Nguyệt Cầm... anh đang nấu cơm đây. Em ngồi chơi với anh một chút. Tiếng Nguyệt Cầm dạ khẽ. Kỳ Phương cúi xuống bên bếp lửa rồi chợt nhớmình đã bảo Nguyệt Cầm làm một điều không thể được. Cái chuồng bò trốngwww.vuilen.com 53Tác giả: Người Khăn Trắng BÍ MẬT ÁNH TRĂNG KHUYArỗng, ngoài mảnh đệm mới mua trải tạm làm chỗ ngủ, anh chẳng có cái bàn,chiếc ghế nào. - Trời ơi, anh chất củi như vậy thì làm sao mà cháy được? - Nhìn thấy điệubộ của anh, Nguyệt Cầm kêu lên lạ lẫm. - Ừ! - Kỳ Phương ngước lên, trên má anh xuất hiện một vết lọ nghẹ dài,Nguyệt Cầm không nhịn được mỉm cười. - Củi còn ướt quá, nhóm bao nhiêu giấy cũng không cháy nổi. - Không phải củi ướt đâu. - Ngồi xuống bên cạnh anh, Nguyệt Cầm nhẹ rúthết những cây củi chất lên đầy một bếp của anh ra. - Chỉ tại anh chất đầy quá,bếp bếp ngập không cháy được. Vậy ư? - Kỳ Phương xum xoe. - Vậy em chất lại giùm anh đi! - Cho em xin tờ giấy. - Nguyệt Cầm nói. Kỳ Phương đặt luôn tờ giấy cuối cùng trong xấp bản thảo của mình cho cô.Không đầy hai phút, Nguyệt Cầm đã làm bếp lửa cháy bùng, Kỳ Phương kêulên đầy thán phục: - Nguyệt Cầm, em thật tài giỏi quá! - Cảm ơn anh. - Cô cúi đầu bẽn lẽn rồi đáp khẽ. - Trên mặt anh có lọ nghekìa! - Vậy sao? - Kỳ Phương vội đưa tay lên quẹt mạnh. Nhưng vì không thấynên vết lọ bên này, anh quẹt bên kia. Nguyệt Cầm không nhịn được, đưa tay lênlau cho anh, rồi như chợt nhận ra như vậy là gần gũi quá! Cô thẹn thùng rụtnhanh tay mình lại. Cử chỉ thật đáng yêu. - Anh xin lỗi... - Cho một cây củi vào bếp lửa hồng đang cháy, Kỳ Phươngtrầm giọng. - Hôm đó... làm em bị ba rầy oan một trận. - Em không giận anh đâu. - Nguyệt Cầm rút đầu e thẹn. - Em chỉ không biếttại sao anh lại làm như vậy. Cả anh, cả ba... ai cũng khó hiểu như nhau. Tại saophải úp úp, mở mở giấu giếm nhau? - Anh không có giấu em! - Kỳ Phương nhặt khỏi tóc Nguyệt Cầm một nhànhđây nhỏ. - Anh tìm tư liệu để viết phóng sự. Anh chỉ không hiểu sao ba em lạigiận dữ thôi. Công việc nghiên cứu tìm thuốc cứu người đâu là gì bí ẩn. - Em cũng không biết luôn. - Mắt Nguyệt Cầm buồn rượi. - Em chỉ biết làmình buồn lắm thôi. Anh đi rồi... căn nhà trở nên hoang phế, lạnh lùng hơn baowww.vuilen.com 54Tác giả: Người Khăn Trắng BÍ MẬT ÁNH TRĂNG KHUYAgiờ hết. Ba không đến bệnh viện. Nhưng chẳng phải vì vậy mà em được gần bahơn trước. Cả ngày lẫn đêm... ba chỉ nhốt mình trong phòng làm việc. Nét mặtlúc nào cũng trầm tư, buồn bã. Kỳ Phương!... Hay là... anh trở về nhà em ở nhưcũ đi. - Ngập ngừng giây phút, Nguyệt Cầm mở lời thật nhanh, thật nhỏ. Đâychính là cái lý do khiến cô phải leo rào trốn ba đến gặp Kỳ Phương. -Anh cũng muốn như vậy lắm nhưng e bác sĩ không đồng ý. - Kỳ Phươngnhìn Nguyệt Cầm chăm chú. Tội nghiệp, chắc bây giờ cô buồn nhiều hơn. Anhđi, ba cô chỉ quan tâm đến công việc. Con chó nhỏ cũng đã không còn. Mới cómấy ngày mà trông cô tiều tuỵ thấy rõ. - Vậy thôi... em về đây. - Thở ra một cái đầy thất vọng, Nguyệt Cầm chậmrãi đứng lên. Kẻo ba biết lại mắng em nữa đấy. - Ừ! Kỳ Phương không dám giữ cô ở lại, dù lòng còn lưu luyến. Anh muốn mờicô dùng cơm với mình, nhưng lại e cái hột vịt dầm nước tương lạt lẽo. Anh chỉdám lấy từ nẹp vách một con cào cào vừa được thắt trao cho cô: - Tặng em nè! - Cảm ơn anh. - Nguyệt Cầm mừng rỡ đón lấy hí hửng như đứa trẻ. Mấy conanh thất trước đây đó héo hết rốt. À... Kỳ Phương... anh biết không, người đànông hôm nọ hỏi thăm đường đã quay trở lại. Ông ta biết ba em là bác sĩ HữuBằng. - Sao? - Mắt Kỳ Phương hấp háy. - Ông ta đã trở lại, khi nào? Chuyện gì đãxảy ra? - Em không biết! - Nguyệt Cầm lắc đầu bàng quang. - Chiều hôm đó, ông taghé nhà đòi gặp đích danh ba của em. Lúc gặp ông ta, em thấy ánh mắt ba rất lạ.Hai người vào phòng, đóng kín cửa nói chuyện rất lâu. Rồi ông ta trở ra, mặthầm hầm, giận dữ. - Thế còn ba của em? Ông có thái độ gì sau ...

Tài liệu được xem nhiều: