Thông tin tài liệu:
Căn phòng khách lúc này đã được thắp sáng lên bằng hai chiếc đèn bão. Cửa chính căn phòng vẫn khép chặt. Người đàn ông đang nhìn qua ngoài cửa sổ ra bên ngoài. Ông ta trạc ngoài 50, người cân đối, phong thái đĩnh đạc. Hai tay ông chắp sau lưng, có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Ông quay lại khi nghe tiếng ba người bước ra từ sau cánh cửa bí mật. Nghĩa liếc mắt về phía góc phòng, gã đàn ông đã tỉnh lại, nhưng ánh mắt dường như hoảng sợ không thể nói được câu gì....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bí mật ngôi nhà ma - Phần 10 Phần 10: NHỊ TIỂU THƯCăn phòng khách lúc này đã được thắp sáng lên bằng hai chiếc đèn bão.Cửa chính căn phòng vẫn khép chặt. Người đàn ông đang nhìn qua ngoàicửa sổ ra bên ngoài. Ông ta trạc ngoài 50, người cân đối, phong thái đĩnhđạc. Hai tay ông chắp sau lưng, có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Ông quay lạikhi nghe tiếng ba người bước ra từ sau cánh cửa bí mật. Nghĩa liếc mắtvề phía góc phòng, gã đàn ông đã tỉnh lại, nhưng ánh mắt dường nhưhoảng sợ không thể nói được câu gì.- Tôi nghe Nguyệt nói hai cậu là bạn của nó?- Thực ra thì...- Nghĩa gãi đầu- Tụi cháu cũng chỉ mới vừa gặp nhau thôiạ!- Vậy tại sao cậu lại giúp con bé?- Ông ta nghiêng đầu hỏi- Cậu khôngnghĩ chúng tôi là người xấu sao?Nghĩa đớ người ra trong chốc lát. Đúng là anh đã hành động mà chẳng suytính đến chuyện gì. Người đàn ông phá lên cười trước sự bối rối củaNghĩa rồi tiếp:- Thực ra muốn làm anh hùng cũng không dễ lắm đâu. Nhưng tôi phảithừa nhận là tôi chưa từng gặp người nào tầm tuổi như cậu mà lại bảnlĩnh như thế. Tên tôi là Lăng. Kia đều là đệ tử của tôi. Nguyệt và LụcBảo là đệ tử của sư huynh tôi. Còn hai cậu?- Tên cháu là Nghĩa, còn bạn cháu là Phương.Người đàn ông đưa mắt sang Phương và lập tức lông mày ông cau lại.Ánh mắt của ông lúc này dừng lại ở cánh tay anh, nơi những vành băngtrắng đã ướt sũng bởi nước mưa, và có những vệt màu hồng loang lổ.Không phải là Phương không cảm nhận được cái đau và xót khi nướcmưa ngấm vào vết thương, anh chỉ cố không để mọi người nhận ra.Nhưng anh không thể qua khỏi đôi mắt tinh tường của vị võ sư dày dạnkinh nghiệm kia. Ông vẫy tay gọi anh lại gần và nói:- Tay cậu bị thương à? Nếu cứ để vậy không tốt đâu. Để tôi thay bănggiúp cậu.Gọi người đệ tử mang túi hành lý lại, ông lấy ra một túi bông băng và mộthộp gỗ nhỏ màu nâu đồng rồi cẩn thận lần cởi băng ra khỏi tay Phương.Phương cắn răng không kêu, nhưng mặt anh tái đi thấy rõ. Nhìn vếtthương đang ngoác miệng ra như cười trêu tức, võ sư Lăng ngẩng đầuhỏi:- Cậu bị thương lâu chưa?- Dạ, tối qua...- Có lẽ cậu bị gai của cây tầm xương cọ phải. Loài cây này chỉ sống ởtrong rừng, gai của nó có một chút độc tính.- Dạ đúng- Nghĩa vội chen vào- Tối qua bọn cháu có chạy theo hai ngườikia lên rừng. Nhìn cứ tưởng vết thương xoàng xĩnh lắm, không ngờ nóchẳng chịu khép miệng và rỉ máu mãi. Nó có nguy hiểm không chú?- Nguy hiểm thì không, nhưng nó cũng gây ra nhiều rắc rối lắm đấy. Thứnhất, nó làm các cơ xung quanh đau nhức, thứ hai, vì nó không chịu khépmiệng nên nếu người bị thương không vệ sinh cẩn thận thì rất dễ bịnhiễm trùng...- Nhưng làm sao chú biết đó là cây tầm xương gì đó ạ? Cháu thấy mấyvết thương này cũng có gì đặc biệt lắm đâu.- Mấy thằng cha lang tây cũng nói y hệt cậu. Họ có biết đến mấy loại câyấy đâu, chỉ lăm lăm tống cho bệnh nhân cả đống thuốc kháng sinh với giácắt cổ- Võ sư Lăng vừa lau khô vết thương vừa chỉ- Cậu nhìn đi, có phảiở miệng vết thương hơi tấy đỏ và có những mụn mủ nhỏ li ti xung quanhkhông?Nghĩa ghé sát mắt để nhìn rồi trầm trồ thán phục:- Đúng vậy... cái này phải để thằng Quang lang băm nhìn mới đã mắt.Mở cái hộp gỗ nhỏ màu đồng ra, võ sư Lăng lấy ra một lọ thuốc nhỏ, mởnút đậy và cẩn thận rắc lên vết thương một thứ bột màu đỏ gạch. TayPhương hơi giật giật khi thuốc chạm vào da thịt. Đầu tiên là cảm giácnóng rát, sau đó anh lại thấy tê tê và rồi cuối cùng hoàn toàn không còncảm giác đau nữa.- Đó là gì vậy ạ?- Anh ngạc nhiên hỏi- Cháu thấy khá hơn hẳn.- Huyết kê, một loại thuốc phổ biến với những người sống ở vùng núicao như chúng tôi. Nó sẽ hút chất độc ra và đồng thời cầm máu lại. Sở dĩcậu thấy có tác dụng nhanh như vậy là vì chất độc của cây tầm xươngthuộc loại nhẹ. Chúng tôi thường dùng thuốc này khi bị rắn hoặc các côntrùng độc khác cắn.- Hay thật.- Phương gật gù.- Thuốc nam ta tuyệt vời lắm, nhưng nhiều người vẫn thích dùng thuốctây cho tiện. Chúng tôi xưa nay quen dùng thuốc lá rồi...- Chú đến từ đâu ạ?- Nghĩa tranh thủ khai thác, không phải là anh khôngcó thắc mắc gì về thân thế những người này.- Trước đây thì tôi ở trong võ quán, trên một đỉnh núi cao giáp biên giớiViệt Nam- Lào, có tên là Tây Phong. Võ quán của tôi nói ra các cậu cũngkhông thể biết được. Chắc hẳn là các cậu chưa bao giờ nghe về ViênMinh phái Mustsu phải không?Nghĩa và Phương lắc đầu nhìn nhau, cái tên này với cả hai hoàn toànkhông có chút gì quen thuộc cả.- Tôi đã nói rồi mà... Còn hai cậu chắc hẳn phải thuộc một võ phái danhgiá lắm?- Bọn cháu đến từ Hà Nội, bọn cháu sinh hoạt trong nhà văn hóa quận thôiạ.- À, ra vậy. Ở Hà Nội có mấy lò võ rất nổi tiếng, đặc biệt là Lâm Sơnđộng và võ quán Thiếu Sinh. Chúng tôi rất hay đến đó giao lưu.- Thế chú làm gì ạ?Võ sư Lăng vừa định nói thì cửa bật mở, một trận gió lùa vào mát rượi.Ngoài trời chỉ còn ánh chớp, mưa đã ngừng hẳn. Xuất hiện nơi ngưỡngcửa là Nguyệt và hai học trò của võ sư Lăng, họ xốc theo một người thứtư ...