Danh mục

Bí mật ngôi nhà ma - Phần 11

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 45.50 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nghĩa bước chầm chậm men theo triền đá, dưới chân anh là biển. Những con sóng xô đến, đập vào đá ầm ầm. Câu chuyện về Nhị tiểu thư, về Viên Minh phái, về những người đàn ông tội lỗi đã qua đi. Anh thở phào vì đã không có sự việc gì đáng tiếc sau cuộc phiêu lưu không ngờ này. Nó nhắc anh một điều rằng, đừng nên bao giờ coi thường những gì mình chưa biết. Hai cô gái nhỏ đã cho anh thấy sự đa dạng của thế giới võ thuật, và sự tồn tại của...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bí mật ngôi nhà ma - Phần 11Phần 11: CUỘC GẶP GỠ CỦA SỐ PHẬNNghĩa bước chầm chậm men theo triền đá, dưới chân anh là biển. Những consóng xô đến, đập vào đá ầm ầm. Câu chuyện về Nhị tiểu thư, về Viên Minhphái, về những người đàn ông tội lỗi đã qua đi. Anh thở phào vì đã không cósự việc gì đáng tiếc sau cuộc phiêu lưu không ngờ này. Nó nhắc anh một điềurằng, đừng nên bao giờ coi thường những gì mình chưa biết. Hai cô gái nhỏ đãcho anh thấy sự đa dạng của thế giới võ thuật, và sự tồn tại của rất nhiềunhững nhân tài mà chẳng ai biết đến. Tự nhiên anh thấy mình không xứng vớicái danh hiệu kì tài võ thuật trẻ mà mọi người đặt cho. Anh chỉ là một hạt cátquá nhỏ bé trong cuộc sống muôn màu này. Đáng lẽ sáng nay anh đã cùng mọingười trở lại Hà Nội, song Hải Âu sau khi bàng hoàng nhận được tin củangười sư phụ bí ẩn đã khấn khoản để được ra đảo một lần nữa. Thế là cảđoàn theo võ sư Lăng, cùng chị em Nguyệt, Lục Bảo ra đảo để viếng võ sưBạch Minh.- Anh rất tâm trạng khi đứng trước biển...- Tiếng Nguyệt phía sau làm anhgiật bắn. Anh không nghe thấy bước chân cô đến.- Sao em nghĩ thế?- Anh cười trừ.- Thấy thế thôi.- Nguyệt bước đến đứng ngang với anh- Cũng đúng, đứngtrước mênh mông biển cả, người ta thường thấy mình bé nhỏ. Đôi khi nhìnthấy cả quá khứ của mình nữa.Nghĩa rùng mình. Lời của Nguyệt như dao cứa vào lòng anh một nhát đaunhói. Bao nhiêu kỉ niệm trong quá khứ lại ùa về. Cố gạt đi tâm trạng đó, anhhỏi tiếp:- Em và Lục Bảo sẽ về Hà Nội đúng không? Đến với chúng tôi nhé!Nguyệt nhìn anh, lạ lẫm:- Sao anh lại muốn chúng tôi đến đó?- Vì tôi nghĩ đó là sân chơi phù hợp của tất cả chúng ta. Chúng tôi cũng muốntham khảo Viên Minh phái của các em. Nó là một thể loại võ thuật dân gianmà tôi nghĩ là nên để mọi người được biết đến nó.- Việc để mọi người biết đến nó hay không không phải ở những hậu bối nhưchúng tôi quyết định.- Nguyệt lắc đầu.- Mà tôi vẫn thắc mắc một chuyện...- Nghĩa bất giác thốt lên- Đây là lần đầutiên tôi gặp em, tại sao em lại biết rõ về tôi như vậy?- Tôi đâu biết gì về anh.- Nguyệt nhún vai.- Ý tôi là làm sao em biết đến bài võ truyền môn của gia đình tôi? Làm sao embiết đến Lôi Điểu, đặc biệt là biết tôi có thể thi triển nó? Điều này là bí mậtmà.Nguyệt bật cười:- Gì chứ võ thuật gia tộc anh tôi nghiên cứu từ nhỏ. Đừng hỏi sao tôi biết vìđó là bí mật môn phái. Nhưng tôi không biết là anh có thể thi triển Lôi Điểuhay không? Tôi nghĩ là đã là võ thuật trong gia tộc thì anh phải biết hết chứ?- Không đâu- Nghĩa lắc đầu- Nhưng cũng may là em nhắc đúng người. Chứem gái tôi thì chẳng thể làm nổi đâu. Dù sao đây cũng là một chuyện hết sứcmạo hiểm với con gái bọn em.Im lặng một lúc, anh nghiêng đầu nhìn cô gặng hỏi:- Sao, đồng ý đến sinh hoạt với chúng tôi chứ?- Cái đó để sau. Chúng tôi phải trở lại môn phái để chào thầy và giải quyếtmột số công việc. Dù sao cũng rất vui khi được hội ngộ với các anh, đâu phảilúc nào cũng có duyên với những anh tài của Hà Nội chứ.- Hà Nội chỉ là địa điểm để chúng ta hội tụ mà thôi. Chúng tôi hoan nghênh tấtcả những người có tấm lòng mà. Chừng nào về đến nơi hãy liên lạc vớichúng tôi nhé.- Mong là sẽ được gặp lại mọi người.***Đang ngoáy li cafe với một thái độ chậm rãi, nghe Quang nói chuyện, Tựnhổm dậy phá lên cười:- Hóa ra chính cô bé Lục Bảo đó kéo Ngọc vào phòng chứa đồ à? Thú vị đấy.Sao tao lại bỏ qua chuyến đi thú vị thế được nhỉ?- Mấy phen thót tim đấy chứ- Nghĩa xen vào- May mà tất cả đều bình an.Nhưng không biết họ có nhận lời gia nhập với chúng ta không?- Khéo lo chuyện đó- Phương cười đầy ẩn í- Cô bé Lục Bảo có mà chạy lêntrời với thằng Quang.- Her...- Quang gãi đầu- Tao quên chưa báo là họ sẽ đến tham gia sinh hoạtvới chúng ta vào buối sinh hoạt đầu tiên của năm học mới à? Hì. Họ đanghoàn tất thủ tục chuyển trường để chuyển về Hà Nội. Câu chuyện của họ dàilắm.- Mày ghê nhỉ, đã khai thác được hết rồi cơ đấy.- Tự nheo mắt.- Ờ thì đại khái là biết thêm một số chuyện. Tao nghe Lục Bảo kể thì Nguyệtlà con của một người quen của sư phụ cô ấy, hình như là ân nhân. Sau khi bốmẹ cô ấy qua đời trong một vụ lở núi thì ông ấy mang Nguyệt về nuôi.Còn Lục Bảo là trẻ mồ côi được nhặt về từ bờ suối. Ông ấy nuôi nấnghọ đến giờ. Nhưng muốn họ có một tương lai tốt hơn nên ông ấy đã gửi họvề Hà Nội cho một người quen nhờ họ giúp đỡ.- Tội nghiệp vậy sao?- Phương băn khoăn- Cả hai đều là trẻ mồ côi à?- Ừ...Nên không thể trách họ nếu như họ có gì đó hơi xa cách.- Quang gật gù.- Cơ cấu MTX như thế là tạm ổn- Nghĩa đột ngột chuyển chủ đề. Công việccuối cùng là phân bổ địa bàn cho hợp lý thôi. Mục đích cuối cùng vẫn là sự antoàn tuyệt đối của các thành viên, tạo cho mọi người sân chơi lành mạnh. Cònviệc giúp đỡ lực lượng công an chỉ là thứ yếu, không nên quá coi trọng nó mànảy sinh ra những điều không an toàn. Chúng ta phải nhắc lại điều này chocác thành viên nhớ. Sau vụ việc vừa rồi, tao nhận ra một điều là trong xã hộicó quá nhiều người nguy hi ...

Tài liệu được xem nhiều: