Danh mục

Bị thiêu sống - Phần 12

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 56.50 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Và tôi kể hết mọi chuyện, lễ cưới đã dự kiến và bị hoãn, cánh đồng lúa mì.“Là ai thế?– Anh ấy tên là Faiez nhưng bây giờ anh ta không còn ở làng nữa rồi, anh ta đã hứa…– Được rồi, tao sẽ giúp mày.” Bà đi mặc áo, trùm khăn và nắm tay tôi.Bà đi mặc áo, trùm khăn và nắm tay tôi.“Đi với tao. Đi một vòng loanh quanh đây với tao.– Nhưng đi đâu? Dì định làm gì?– Cứ đi với tao. Đưa tay đây cho tao. Không nên để người trong làng thấy mày đi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bị thiêu sống - Phần 12 Phần 12Và tôi kể hết mọi chuyện, lễ cưới đã dự kiến và bị hoãn, cánh đồng lúa mì.“Là ai thế?– Anh ấy tên là Faiez nhưng bây giờ anh ta không còn ở làng nữa rồi, anh ta đã hứa…– Được rồi, tao sẽ giúp mày.” Bà đi mặc áo, trùm khăn và nắm tay tôi.Bà đi mặc áo, trùm khăn và nắm tay tôi.“Đi với tao. Đi một vòng loanh quanh đây với tao.– Nhưng đi đâu? Dì định làm gì?– Cứ đi với tao. Đưa tay đây cho tao. Không nên để người trong làng thấy mày đi mộtmình.”Tôi nghĩ là bà định đưa tôi đến nhà một người phụ nữ nào khác, một bà hàng xóm biếtbí quyết làm cho tôi có kinh trở lại hoặc ngăn không cho đứa bé trong bụng tôi tiếp tụclớn lên. Hoặc mang tôi đi giấu ở một nơi nào đó cho đến lúc tôi sinh nở xong.Nhưng bà lại đưa tôi trở về nhà. Bà kéo tôi như kéo một con lừa đang đứng ì ra khôngchịu bước tới.“Tại sao dì lại đưa con về nhà? Xin dì giúp con với. Con van dì đấy!– Bởi vì đây là nhà của mày. Người lo liệu mọi chuyện cho mày là cha mẹ mày chừkhông phải tao.– Con van dì, dì ở lại với con! Dì cũng biết khi con về nhà việc gì sẽ xảy đến với conmà!– Đó là nhà mày! Hiểu tao nói gì chứ? Không được đi đâu nữa!”Bà bắt tôi phải bước qua cửa, gọi cha mẹ tôi ra rồi quay đi không ngoảnh đầu nhìnlại. Tôi thấy sự độc ác, khinh bỉ biểu hiện trên nét mặt bà. Có lẽ bà đang nghĩ: “Chịmình đang có một con rắn độc trong nhà. Đứa con gái này đã làm ô danh cả gia đình.”Cha tôi đóng ngay cánh cửa lại và mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi, vừa hất hàm vừa giơ caobàn tay như muốn nói: “Charmuta…con chết tiệt…mày dám trốn sang nhà dì màyhả!” Hai bà vốn ghét nhau. Người này gặp tai hoạ thì người kia mừng lắm.“Phải, con đến nhà dì ấy, con nghĩ dì ấy có thể giúp con, che chở cho con…– Vào trong ngay! Đi lên phòng ngay!”Tôi run bắn lên, hai chân sắp khuỵu xuống. Tôi không biết việc gì sẽ đón chờ tôi mộtkhi bị nhốt trong phòng. Tôi không tài nào nhấc chân lên được.“Souad! Mày có đi vào không?”Chị tôi cũng ngoảnh mặt không nói một lời. Chị cũng cảm thấy xấu hổ như tôi, vàcũng không bước chân ra khỏi nhà. Mẹ tôi vẫn làm việc như thường lệ, hai đứa emtrông nom đàn gia súc, còn tôi thì bị giam giữ như một đứa bị dịch hạch. Thỉnh thoảng,tôi nghe mẹ tôi và các chị em nói chuyện với nhau. Họ sợ có ai đó nhìn thấy tôi trênđường, sợ mọi người bàn tán. Việc tôi tìm cách thoát thân và trốn sang nhà dì tôi đãlàm mẹ tôi cảm thấy nhục nhã hơn ai hết. Hàng xóm sẽ biết, miệng họ sẽ nói và taihọ sẽ nghe.Kể từ hôm đó, tôi không được thò mặt ra ngoài nữa. Cha tôi đã lắp trên cửa phòng tôimột cái khoá mới và tối nào nó cũng kêu đánh tách một cái như súng nổ. Cánh cửangoài vườn cũng kêu đánh tách như thế.Những lúc quét dọn ngoài sân, thỉnh thoảng tôi nhìn cánh cửa ấy và cảm thấy tim mìnhnhư thắt lại. Không bao giờ tôi thoát khỏi đó được. Tôi cũng không nhận thấy mộtcánh cửa như thế thật là ngớ ngẩn vì khu vườn và bờ tường đá được đắp lên để chechắn cánh cửa đó không phải là những chướng ngại vật không thể vượt qua. Trướcđây tôi đã nhiều lần trèo qua. Nhưng đối với một đứa con gái đang ở vào tình cảnhcủa tôi, bị giam giữ thế này là an toàn nhất. Bên ngoài kia sẽ tồi tệ hơn. Bên ngoài sẽlà nhục nhã, là khinh bỉ, sẽ bị ném đá, hoặc những người hàng xóm phỉ nhổ, túm tóc lôixềnh xệch về nhà. Tôi không dám nghĩ đến chuyện thò mặt ra ngoài. Rồi nhiều tuầntrôi qua. Không ai hỏi han gì đến tôi, không ai muốn biết kẻ nào đã gây ra chuyện đóvà cũng không ai muốn biết tại sao và như thế nào. Dù tôi có khai ra Faiez chăng nữa,cha tôi cũng không đi tìm anh để gả tôi cho anh. Đó là lỗi của tôi, không phải của anh.Một người đàn ông nếu lấy được cái ngàn vàng của một người con gái vẫn được xemlà không có tội, vì chính cô ta đã muốn như thế. Và đáng xấu hổ hơn, chính cô ta đãyêu cầu như thế! Chính cô ta đã quyến rũ người đàn ông bởi vì cô ta là một con đĩkhông biết đến danh dự. Tôi không có gì để tự bào chữa. Sự ngây ngô của tôi, tình yêucủa tôi dành cho Faiez, lời hứa hôn của anh, thậm chí những lời anh dạm hỏi với chatôi, tất cả đều không nghĩa lí gì. Ở đất nước chúng tôi, người đàn ông biết tự trọngkhông bao giờ cưới một cô gái đã thất thân với chính mình trước ngày cưới.Faiez có yêu tôi không? Không. Tôi đã phạm sai lầm khi tin rằng tôi có thể giữ chânanh bằng cách làm tất cả những gì anh muốn. Tôi yêu anh chăng? Hay tôi sợ anh đitìm một người con gái khác? Lời bào chữa này không có giá trị gì…ngay cả tôi cũngthấy nó vô nghĩa.Một buổi tối, lại có cuộc họp mới trong gia đình: có cha mẹ tôi, chị Noura và anhHussein chồng chị. Em trai tôi, Assad không có mặt vì vợ nó sắp sinh con. Nó đến nhàcha mẹ vợ để chăm sóc Fatma.Tôi đứng sau bức tường rình nghe và thất kinh. Mẹ tôi bảo Hussein:“Việc này không thể sai Assad được. Nó không đủ khả năng và nó còn ít tuổi quá!– Tôi sẽ giải quyết nó!”Đến lượt cha tôi lên tiếng:“Nếu có làm, anh phải làm thật chu đáo. Anh định thế nào?– Cha mẹ đừng lo, tôi sẽ có cách.”Mẹ tôi lại nói:Anh ...

Tài liệu được xem nhiều: