Danh mục

Bị thiêu sống - Phần 18

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 53.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nằm trong máy bay, tôi có thể ngắm nhìn khuôn mặt bé xíu, dài, ngăm đen nhưng rất xinh của nó với cái mũ vải mềm màu trắng đội trên đầu. Tôi đã mất khái niệm thời gian và tôi có cảm tưởng nó mới chỉ được ba tuần tuổi trong khi Marouan đã được hai tháng tuổi. Chị Jacquelien bảo chúng tôi đến Genève vào ngày 20 tháng Chạp.Khi chị đặt Marouan nằm trên người tôi, tôi đã rất sợ. Hai tôi không thể giữ nó và tôi cảm thấy một cảm xúc lẫn lộn, vừa xấu hổ vừa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bị thiêu sống - Phần 18 Phần 18 Thụy SĩNằm trong máy bay, tôi có thể ngắm nhìn khuôn mặt bé xíu, dài, ngăm đen nhưng rấtxinh của nó với cái mũ vải mềm màu trắng đội trên đầu. Tôi đã mất khái niệm thờigian và tôi có cảm tưởng nó mới chỉ được ba tuần tuổi trong khi Marouan đã được haitháng tuổi. Chị Jacquelien bảo chúng tôi đến Genève vào ngày 20 tháng Chạp.Khi chị đặt Marouan nằm trên người tôi, tôi đã rất sợ. Hai tôi không thể giữ nó và tôicảm thấy một cảm xúc lẫn lộn, vừa xấu hổ vừa đau đớn, và tôi không hiểu chuyện gìđang xảy ra.Tôi đã ngủ rất nhiều. Tôi không nhớ mình được đưa xuống khỏi máy bay bằng cáchnào và cũng không nhớ gì về chiếc xe cứu thương đã chở tôi đến bệnh viện. Mãi đếnngày hôm sau, tôi mới biết mình đang ở đâu.Về cái ngày đặc biệt ấy, cuối cùng tôi chỉ nhớ được khuôn mặt của Marouan và hìnhảnh đám mây. Tôi đã tự hỏi không biết những vật lạ lùng màu trắng ở phía bên kiacửa sổ máy bay là gì, và chị Jacqueline đã giải thích rằng chúng tôi đang bay trên trời.Tôi biết rõ là chúng tôi đang trên đường đến Thụy Sĩ nhưng hồi ấy, hai chữ Thụy Sĩđối với tôi chẳng ý nghĩa gì. Tôi nhầm lẫn giữa Thụy Sĩ với Israel vì tôi vẫn nghe nóitất cả những nơi nằm ngoài ranh giới làng tôi, nghĩa là nằm về phía Bắc, đều là xứ sởcủa kẻ thù.Hồi ấy tôi không biết gì về thế giới, về các quốc gia, và những cái tên khác nhau.Ngay đến tên nước của mình, tôi cũng không biết. Tôi đã lớn lên và chỉ hiểu được mộtđiều: có lãnh thổ của nước tôi và phần còn lại của thế giới. Vùng đất của kẻ thù, chatôi thường nói, và ở đấy người ta ăn thịt lợn!Vậy mà tôi lại đến sống trên vùng đất của kẻ thù nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng bởichị Jacqueline cũng ở đó.Những người xung quanh, trong bệnh viện này, không hề biết câu chuyện của tôi. ChịJacqueline và ông Edmond Kaiser không nói gì. Tôi là một bệnh nhân bị bỏng nặng, đólà điều duy nhất quan trọng ở đây.Ngay trong ngày hôm sau, bệnh viện đã tiến hành ca phẫu thuật đầu tiên để gỡ cằmtôi ra, và để tôi có thể ngẩng đầu lên. Thịt bên trong trơ hẳn ra ngoài, tôi chỉ nặng bamươi tư cân, toàn thân đầy những vết bỏng, những chỗ trơ xương và những mảng danhăn nhúm. Mỗi lần trông thấy cô y tá đẩy chiếc xe đựng dụng cụ và thuốc men điềutrị, tôi liền bật khóc. Nhưng họ tiêm cho tôi thuốc giảm đau và cô y tá tỏ ra rất dịudàng. Cô ta nhẹ nhàng cắt bỏ lớp da chết, rồi dùng một cái kẹp nhỏ gắp nó ra. Cô tacho tôi uống thuốc kháng sinh và người tôi được bôi đầy thuốc mỡ. Không còn cảnhtắm rửa cưỡng ép, hay lớp vải gạc bị giật thô bạo mà tôi từng chịu đựng trong nhữngbệnh viện ở đất nước tôi. Sau đấy, các bác sĩ đã kéo hai tay tôi ra để tôi có thể cửđộng bình thường. Ban đầu, hai cánh tay tôi buông thõng xuống hai bên mạn sườn,cứng nhắc và thẳng đơ như hai tay búp bê.Rồi tôi bắt đầu tập đứng thẳng, tập đi trong hành lang bệnh viện, tập sử dụng hai bàntay và tập khám phá thế giới mới mà tôi không nói được ngôn ngữ của nó. Do tôikhông biết đọc cũng không biết viết, ngay đến chữ Ả Rập cũng vậy, nên tôi tự thumình trong sự im lặng thận trọng, mãi cho đến khi tôi hiểu được một vài từ cơ bản.Tôi chỉ có thể nói chuyện được với chị Jacqueline và Hoda vì cả hai đều nói đượctiếng Ả Rập. Edmond Kaiser rất tuyệt vời. Tôi kính phục ông và trong đời tôi, tôi chưabao giờ kính phục một người đàn ông như thế. Ông là người cha thực sự của tôi. Bâygiờ tôi mới hiểu chính ông đã quyết định cho tôi cuộc đời mới, chính ông đã cử chịJacqueline đến với tôi.Điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, khi tôi đi từ phòng mình đến thăm Marouan trongphòng trẻ, chính là sự tự do của các cô gái ở đây. Có hai cô y tá đi cùng tôi. Cả haiđều trang điểm, làm tóc, mặc váy ngắn và họ nói chuyện với đàn ông. Tôi tự nhủ:“Họ nói chuyện với đàn ông. Họ chết mất!”Tôi thấy bị sốc đến mức đã tìm cách nóivới chị Jacqueline và ông Edmond Kaiser ngay khi có dịp:“Chị xem cô gái ở đằng kia, cô ta đang nói chuyện với một người đàn ông! Họ sẽ giếtcô ta mất.”Vừa nói tôi vừa làm cử chỉ giơ tay như bị chặt đầu.“Không phải thế đâu. Chúng ta đang ở Thụy sĩ, mọi thứ không giống như ở đất nướccủa em, không ai chặt đầu cô ta cả, ở đây, đó là chuyện hoàn toàn bình thường.– Nhưng chị nhìn xem, hai chân cô ta để hở ra trước mắt mọi người, thật không bìnhthường khi để hở chân cho người ta nhìn như thế.– Không sao, cũng bình thường thôi mà, cô ta mặc áo blouse để đi làm.– Còn hai mắt cô ta nữa. Kẻ mắt như thế là tội nặng lắm phải không chị?– Không đâu, ở đây phụ nữ đều trang điểm, họ đi chơi, họ có quyền có bạn trai.Nhưng ở đất nước em thì không thể. Em đang ở đây chứ không phải ở đất nước em,em đang ở Thụy Sĩ.”Tôi không tài nào hiểu được, đầu óc tôi không tài nào tiếp nhận việc ấy được. Tôinghĩ có lẽ mình đã khiến ông Edmond Kaiser phải mệt óc vì tôi hỏi đi hỏi lại nhữngcâu đó. Ngay lần đầu tiên, tôi đã nói: “Mình sẽ không còn gặp lại cô gái này nữa. Vìcô ta thế nào cũng chết”.Nhưn ...

Tài liệu được xem nhiều: