Tối ấy, Antonio đi chơi với một anh bạn để tôi được một mình với các con tôi.Tối thứ Bảy, bảy giờ, ngày 16 tháng Mười một, năm 2002.Bữa tối rất vui. Bọn trẻ ăn ngấu nghiến, chúng cười đùa về bất cứ chuyện gì. Laetitia vốn nói nhiều, nói liến thoắng không ngừng, như nó vốn thế. Marouan đi cùng cô bạn gái của nó. Tôi chỉ mới chính thức cho Laetitian và Nadia biết Marouan là một trong những đứa trẻ mà tôi quen biết khi còn sống chung trong ngôi nhà đã tiếp nhận tôi. Chúng không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bị thiêu sống - Phần 25 Phần 25 Xây Dựng Một Ngôi NhàTối ấy, Antonio đi chơi với một anh bạn để tôi được một mình với các con tôi.Tối thứ Bảy, bảy giờ, ngày 16 tháng Mười một, năm 2002.Bữa tối rất vui. Bọn trẻ ăn ngấu nghiến, chúng cười đùa về bất cứ chuyện gì. Laetitiavốn nói nhiều, nói liến thoắng không ngừng, như nó vốn thế. Marouan đi cùng cô bạngái của nó. Tôi chỉ mới chính thức cho Laetitian và Nadia biết Marouan là một trongnhững đứa trẻ mà tôi quen biết khi còn sống chung trong ngôi nhà đã tiếp nhận tôi.Chúng không ngạc nhiên về sự có mặt của Marouan, chúng rất thích được đi chơi tốithứ Bảy với tôi và bạn bè.Chúng không lớn lên bên cạnh nhau nhưng tôi có cảm tưởng chúng rất hợp nhau. Tôicứ sợ buổi họp mặt tối nay sẽ không thoải mái. Trước khi đi, Antonio dặn tôi: “Nếucần anh giúp, em cứ gọi anh, anh sẽ đến tìm anh ngay.”Thật kỳ lạ, nhưng tôi cảm thấy yên tâm, tôi gần như không còn sợ nữa. Chỉ hơi lo lắngcho hai đứa con gái của tôi. Marouan trêu đứa lớn:“Lại đây, Laetitia, lại ngồi cạnh anh, lại đây.”Nó kéo con bé ngồi sát bên nó và đùa, Laetita quay sang phía tôi, thì thầm:“Anh ấy thật dễ thương mẹ ạ!– Phải, đúng thế.– Và anh ấy cũng đẹp trai nữa chứ!”Tôi nhìn kỹ từng chi tiết trên ba khuôn mặt chúng nó. Marouan có vẻ giống Laetitiahơn, có lẽ giống nhất là vầng trán. Có lúc tôi thấy ở Marouan một nét gì đó củaNadia, vốn trầm ngâm và kín đáo hơn chị nó. Laetitia hay bộc lộ tình cảm của mình vàphản ứng của nó đôi khi hơi bốc đồng. Nó được thừa hưởng tính cách Ý của bố nó.Còn Nadia thì luôn giữ kín tình cảm của mình.Không biết chúng có hiểu không? … Tôi vẫn quen xem chúng như những đứa trẻ lênba và bảo vệ chúng quá mức. Bằng tuổi Laetitia bây giờ mẹ tôi đã có chồng và cóthai…Nó vừa nói với tôi: “Anh ấy đẹp trai quá….”Rất có thể nó sẽ yêu anh trai nó! Và sự im lặng của tôi có thể nảy sinh nhiều tai họa.Nhưng lúc này, chúng đang phá lên cười và chế giễu một người đàn ông đang sayrượu. Hắn nhìn về phía bàn chúng tôi và nói với Marouan từ xa:“Tên ngốc kia! Mày may mắn có nhiều phụ nữ ngồi bên cạnh. Những bốn người, còntao chỉ có mỗi mình!”Marouan gan góc và dễ nổi nóng. Nó gầm gừ:“Để con đứng dậy và đấm vỡ mồm nó.– Đừng làm thế, con cứ ngồi yên đấy!Vâng ạ…………”Người chủ nhà hàng nhẹ nhàng đưa anh chàng phá đám đi nơi khác và bữa ăn kết thúctrong những câu chuyện đùa và những tiếng cười.Chúng tôi tiễn Marouan và cô bạn gái của nó đến tận ga. Nó sống và làm việc ở nôngthôn. Con trai tôi chăm sóc những khu vườn và trông coi những khoảng không gianxanh. Nó có vẻ yêu nghề, lúc nãy nó đã nói quá về việc đó. Ở vào tuổi của chúng,Laetitia và Nadia chưa có dự định gì rõ rệt. Nadia nói sẽ làm việc trong ngành maymặc, còn Laetitia thì liên tục thay đổi ý tưởng. Cả ba chúng nó đi đằng trước tôi trêncon đường dẫn xuống nhà ga, Marouan đi giữa. Laetitia nắm một bên tay nó, Nadianắm tay bên kia. Lần đầu tiên trong đời chúng làm như thế, với vẻ tin cậy hoàn toàn.Tôi vẫn không nói gì. Marouan tuyệt lắm, nó để mọi người muốn làm gì thì làm. Nóđùa với hai em nó rất tự nhiên như thể chúng nó đã quen biết nhau. Trước khi kết hônvới Antonio và sinh hạ Laetitia và Nadia, đời tôi không có nhiều những giây phút vuivẻ. Marouan chào đời trong sự đau khổ, không có bố, còn chúng được sinh ra tronghạnh phúc và được cha chúng nâng niu như báu vật. Số phận chúng khác nhau, nhưngnhững tiếng cười của chúng đã nối chúng lại với nhau, tuyệt vời đến mức tôi khôngbao giờ làm được như thế. Một tình cảm chưa từng biết đến tràn ngập trong tôi. Tôicảm thấy tự hào vì chúng. Trong buổi tối nay, tôi không thiếu một thứ gì. Không cònkhắc khoải, không còn buồn rầu, chỉ có sự thanh thản trong tâm hồn tôi.Trên sân ga, Laetitia nói với tôi:“Chưa ai khiến con thấy dễ chịu như anh Marouan.”Nadia nói thêm:“Con cũng thế…”“Con muốn đến ngủ nhà anh Marouan và bạn gái anh ấy, rồi sáng mai, chúng con sẽăn sáng cùng nhau, rồi chúng con sẽ đón tàu về nhà!– Không được, Laetitia, chúng ta phải về nhà, bố con đang đợi.– Anh ấy dễ thương quá mẹ ạ, con quý anh ấy thật mà. Anh ấy tử tế, anh ấy đẹptrai…Anh ấy vô cùng đẹp trai, mẹ ạ!” Đến lượt Nadia bíu lấy tôi:“Bao giờ chúng ta gặp lại anh ấy hả mẹ?– Ngày mai hoặc ngày kia, cứ để mẹ liệu. Rồi con sẽ thấy.– Mẹ nói gì hả Nadia?– Em hỏi mẹ bao giờ chúng ta gặp lại anh Marouan và mẹ đồng ý là ngày mai. Cóphải thế không mẹ? Mẹ đồng ý chứ?– Các con cứ tin ở mẹ. Mẹ sẽ thu xếp ổn cả.”Tàu hỏa chuyển bánh, tôi nhìn đồng hồ, đã một giờ bốn mươi tám phút sáng. CảLaetitia và Nadia đều vừa chạy vừa gửi những nụ hôn. Không bao giờ tôi quên đượckhoảnh khắc đó. Từ này tôi đến sống ở châu Âu, tôi có thói quen xem đồng hồ và thóiquen ấy đã trở thành một thứ tật dường như ám ảnh tôi. Ký ức tôi không giữ đượcnhững gì thuộc về quá khứ nên tôi đâm ra tỉ mẩn ghi lại những giây phút của hiện tại,nhất là những giây phút quan trọng đối với tôi. Cũng lạ, hôm quá M ...