Luôn tồn tại nỗi sợ về cái chết và cánh cổng sắt khép chặt cuộc đời của những đứa con gái được sống nhưng lúc nào cũng phải ngoan ngoãn phục tùng. Em trai tôi Assad, được đến trường với chiếc cặp da. Em trai tôi, Assad được cưỡi ngựa và đi dạo. Em trai tôi, Assad không ngồi ăn cùng chúng tôi. Nó trưởng thành đúng theo cách trưởng thành của một người đàn ông, tự do và kiêu hãnh, được bọn con gái trong nhà phục tùng như một ông hoàng. Tôi yêu mến nó như yêu một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bị thiêu sống - Phần 4 Phần 4 Hanan ?Luôn tồn tại nỗi sợ về cái chết và cánh cổng sắt khép chặt cuộc đời của những đứacon gái được sống nhưng lúc nào cũng phải ngoan ngoãn phục tùng. Em trai tôi Assad,được đến trường với chiếc cặp da. Em trai tôi, Assad được cưỡi ngựa và đi dạo. Emtrai tôi, Assad không ngồi ăn cùng chúng tôi. Nó trưởng thành đúng theo cách trưởngthành của một người đàn ông, tự do và kiêu hãnh, được bọn con gái trong nhà phụctùng như một ông hoàng. Tôi yêu mến nó như yêu một ông hoàng. Lúc nó còn bé, tôiđun nước tắm cho nó, tôi gội đầu cho nó, tôi chăm sóc cho nó như một kho tàng vô giá.Tôi không biết gì về cuộc sống bên ngoài gia đình của nó, tôi cũng không biết vềnhững cái nó học được ở ngôi trường ấy cùng những điều nó thấy và làm ở thànhphố. Chúng tôi đợi cho đến khi nó đi lấy vợ: ngoài việc sinh được một đứa con trai thìđám cưới là việc hệ trọng nhất trong một gia đình.Assad rất khôi ngô. Khi nó còn là một đứa trẻ, tôi và nó rất thân thiết, thân thiết hếtmức so với quan hệ giữa các thành viên trong gia đình. Chỉ hơn nó một tuổi mà lạisinh ngay trước nó nên trong một thời gian, tôi có may mắn được ở bên nó nhiều. Tôikhông nhớ mình có được chơi đùa với nó như bọn trẻ con ở Châu Âu cỡ tuổi ấy chơiđùa với nhau hay không. Đến năm mười bốn, mười lăm tuổi, nó trở thành một ngườiđàn ông và nó đã rời xa tôi. Tôi chắc là nó lấy vợ rất sớm, có lẽ vào năm mười bảytuổi. Rồi nó trở nên hung bạo. Cha tôi ghét nó lắm. Tôi không biết lý do tại sao ông lạighét nó đến thế… Có lẽ vì nó giống ông quá. Ông sợ bị đứa con trai đã trưởng thànhchiếm đoạt quyền hành. Tôi không hiểu do đâu hai cha con lại tỏ ra giận dữ với nhaunhư vậy, nhưng một hôm tôi trông thấy cha tôi lấy một cái sọt, đổ tất cả những thứđựng trong sọt ra rồi cho đầy đá vào. Sau đó ông bê cái sọt lên sân thượng và ném đáxuống đầu Assad như thể muốn giết chết nó.Sau đám cưới vợ chồng Assad vẫn sống cùng cả gia đình. Tôi nhanh chóng hiểu rarằng tính hung bạo của những người đàn ông trong làng tôi đã bắt nguồn từ xa xưa.Cái tính hung bạo ấy được truyền từ đời cha cho con trai rồi đến lượt người con traitruyền cho các thế hệ kế tiếp.Từ hai mươi năm nay tôi chưa một lần được gặp lại gia đình mình nhưng nếu có mộtphép lạ cho tôi gặp lại em trai tôi, tôi sẽ hỏi nó một câu duy nhất: “Đứa em gái mấttích, đứa em gái mà chị gọi tên là Hanan ấy, nó đâu rồi?”Hanan…Tôi nhớ nó có màu da nâu sậm. Nó rất xinh, xinh hơn tôi với mái tóc dày vàcũng “chín” hơn về thể chất. Tôi còn nhớ là chị Kainat dịu dàng dễ mến và hơi béo,còn Hanan thì tính tình khác hẳn, hơi nóng nảy và bướng bỉnh hơn chúng tôi. Cặp lôngmày mọc rậm, hai đầu mày gần như chạm vào nhau. Nó không béo nhưng người tacảm thấy sau này nó có thể là một cô gái khoẻ khoắn và tròn trịa. Hanan không mảnhkhảnh như tôi. Những lần đi giúp chúng tôi nhặt ôliu, nó làm việc chậm chạp, dichuyển cũng chậm chạp.Đó không phải là thói quen trong gia đình chúng tôi: chúng tôi bước đi nhanh, chúng tôilàm việc nhanh, chúng tôi gần như chạy để nghe kịp sai bảo. Hanan không được hoạtbát cho lắm, lại hay mơ mộng và không bao giờ để tâm đến người lớn dặn dò. Khi đithu hoạch ôliu chẳng hạn, trong khi tôi đau hết mấy ngón tay để nhặt đầy cả chậu thìđáy chậu của nó vẫn còn chưa kín. Thành thử tôi phải quay lại nhặt giúp nó. Chứ nếuđể nó lẹt đẹt mãi phía sau thì nhất định nó sẽ gặp rắc rối với cha tôi. Tôi còn nhớ mỗilần quay lại tôi vẫn thấy Hanan còn loay hoay ở đằng sau, cử chỉ chậm chạp nhưđoạn phim quay chậm. Nó thực sự rất khác biệt, và tôi nhớ hồi ấy tôi không tròchuyện với nó hay đặc biệt quan tâm đến nó, trừ những lần thấy cần phải giúp nónhặt ôliu, hoặc tết mớ tóc dày của nó thành cái bím to như tôi đã bảo nó phải làm chotôi. Không bao giờ tôi trông thấy nó đứng trong chuồng cừu với chúng tôi hay trôngthấy nó vắt sữa bó hoặc xén lông cừu…Nó chỉ loanh quanh trong bếp giúp mẹ tôi. Cólẽ vì thế mà hình ảnh của nó hầu như biến mất trong ký ức tôi mặc dù tôi đã đếm điđếm lại, cố sắp xếp theo thứ tự được sinh ra: Noura, Kainat, Souad, Assad, và…? Đứaem gái thứ tư của tôi không còn tồn tại nữa, đến tên nó tôi cũng quên. Nhiều lúc tôicũng không biết trong chị em chúng tôi đứa nào đã được sinh ra trước đứa nào. Vềphần chị Noura thì tôi chắc rồi, về phần thằng Assad cũng thế nhưng chị Kainat thìngay cả bây giờ tôi vẫn còn lẫn lộn không sao phân biệt được giữa chị và tôi. Còn vềđứa em mà tôi thường gọi bằng cái tên Hanan thì điều khổ tâm nhất của tôi là từnhiều năm nay hình như toi không còn tự đặt câu hỏi về sự mất tích của nó nữa.Tôi đã hoàn toàn “quên” nó, tựa như một cánh cổng sắt đã khép lại, che mất hình ảnhđứa em gái máu mủ đó khiến ký ức vốn đã mơ hồ của tôi không còn lưu giữ gì nhiềuvề nó.Tuy nhiên cách đây không lâu, một hình ảnh, một cảnh tượng ghê sợ đã ập đến trongtâm trí tôi. Trong một cuộc họp của hội phụ nữ, có người cho tôi xem ...