Danh mục

Bị thiêu sống - Phần 7

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 55.00 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cha mẹ anh Hussein đã đến hỏi cưới chị Noura. Hai ông bà ấy đã đến nhiều lần để thương lượng vì ở đất nước tôi, cho con gái đi lấy chồng có nghĩa là gả bán con gái lấy vàng. Nghĩa là cha mẹ anh Hussein phải mang vàng đến, họ đặt vàng trong cái mâm mạ vàng thật đẹp, và cha anh Hussein đã nói: “Đây, một nửa là phần của cha cô dâu, ông Adnan, nửa kia là phần của con gái ông, Noura”.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bị thiêu sống - Phần 7 Phần 7 Máu Của Cô DâuCha mẹ anh Hussein đã đến hỏi cưới chị Noura. Hai ông bà ấy đã đến nhiều lần đểthương lượng vì ở đất nước tôi, cho con gái đi lấy chồng có nghĩa là gả bán con gáilấy vàng. Nghĩa là cha mẹ anh Hussein phải mang vàng đến, họ đặt vàng trong cáimâm mạ vàng thật đẹp, và cha anh Hussein đã nói: “Đây, một nửa là phần của cha côdâu, ông Adnan, nửa kia là phần của con gái ông, Noura”.Nếu ngần ấy vàng mà vẫn chưa đủ thì phải thương lượng thêm. Cả hai phần đềuquan trọng vì đến ngày làm lễ cưới, cô dâu phải cho mọi người xem số vàng mà chamình nhận được trong vụ gả bán.Số vàng mà chị Noura sẽ đeo trong ngày cưới không phải là vàng dành cho chị. Vòngtay, chuỗi hạt, vương miện chỉ là thứ chị cần để bảo toàn danh dự của chính mình vàcủa cha mẹ. Những thứ ấy cũng không dành cho tương lai chị hay cho bản thân chị,nhưng chị có thể đi khoe khắp làng và khi mọi người nhìn thấy chị đi qua, mọi ngườisẽ kháo nhau là con bé ấy đã mang bao nhiêu là vàng về cho cha mẹ. Nếu ngày cướimà không có nữ trang để đeo thì quả thật là vô cùng xấu hổ cho cô dâu và gia đình côdâu. Cha tôi đã quên nói với chúng tôi điều đó khi bảo chúng tôi không bằng một concừu, không mang gì được về nhà. Khi bán một đứa con gái, ông đã nhận được mộtnửa số vàng đó thôi!Thế là ông có thể cò kè thêm bớt. Chúng tôi không tham dự vào cuộc trả giá, nó chỉdiễn ra giữa những người đàn ông. Khi mọi thứ đã thoả thuận xong, cũng chẳng cógiấy tờ giao kèo, lời nói giữa những người đàn ông rất có giá trị. Chỉ duy nhất lời nóicủa những người đàn ông.Phụ nữ không có quyền nói gì, cả mẹ tôi và mẹ của Hussein cũng không được nói, đếncả cô dâu cũng không được nốt. Chưa ai được nhìn thấy vàng nhưng chúng tôi đềubiết chuyện cưới xin đã thoả thuận xong vì gia đình anh hussein đã đến. Nhưng khôngđược làm phiền, không được thò mặt ra, phải tôn trọng cuộc ngã giá của cánh đànông.Chị Noura biết có một người đàn ông đi cùng cha mẹ đến nhà mình, như thế chắcchắn chị sẽ lấy chồng. Chị rất hài lòng. Chị bảo tôi là chị muốn lấy chồng để có thểăn mặc đẹp hơn, đế được nhổ lông mày, để có một gia đình riêng của chị và để cócon cái. Chị Noura tính rụt rẻ nhưng có khuôn mặt đẹp. Tuy nhiên chị cũng cảm thấylo lắng khi hai ông bố ngồi tranh cãi nhau. Chị rất muốn biết họ đã mang đến baonhiêu vàng và cầu trời phù hộ cho họ nhanh chóng đi đến thống nhất.Chị không biết đức ông chồng tương lai mặt mũi ra sao, không biết anh ta bao nhiêutuổi và cũng không hỏi trông anh ta thế nào. Hỏi như thế xấu hổ lắm. Ngay cả hỏi tôibởi tôi có thể nấp ở đâu đấy rình xem mặt mũi anh ta, chị cũng không dám. Có lẽ chịsợ tôi sẽ mách chuyện này với cha mẹ.Mấy hôm sau, cha tôi gọi chị Noura lên và nói với chị trước sự chứng kiến của mẹ tôi:“Thế này, đến ngày này… .mày sẽ lấy chồng”. Tôi không có mặt ở đấy vì tôi khôngđược phép chứng kiến.Đúng ra ngay đến mấy chữ tôi “không được phép” tôi cũng không có quyền nói. Congái mà nói một câu như thế là chuyện không thể có. Đó là tục lệ, chỉ có thế thôi. Nếucha bạn bảo: “Mày phải ở trong cái xó ấy suốt đời” thì suốt đời bạn sẽ phải ở trongcái xó ấy. Nếu cha bạn đặt một quả ôliu vào cái đĩa và bảo: “Hôm nay mày chỉ đượcăn mỗi cái này thôi” thì hôm đó bạn chỉ được ăn có thế. Khó mà thoát khỏi cái lốt nôlệ đã trót mang chỉ vì sinh ra làm thân con gái, suốt quãng đời ấu thơ ta phải sống mànhư không tồn tại trên đời, phải phục tùng đàn ông và răm rắp tuân theo những luật lệdo đàn ông áp đặt, đã được cha mẹ, anh em trai bảo tồn và duy trì một cách thườngxuyên. Lối thoát duy nhất là lấy chồng, nhưng đâu vẫn hoàn đấy và tình trạng cũ vẫncứ kéo dài mãi mãi.Theo ước đoán của tôi, tuổi tôi chừng mười bốn khi chị Noura đạt được vị trí đángthèm muốn ấy. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm, mà nhầm to là đằng khác. Tôi đã suy đi tínhlại, có sắp xếp những hình ảnh của ký ức theo thứ tự mà tôi nhận ra rằng cuộc đời tôivào thời điểm đó không có những cột mốc đánh dấu như ở châu Âu. Không có sinhnhật, không có những bức ảnh, đó là cuộc đời của một con vật nhỏ bé chỉ biết ăn, làmviệc thật nhanh, ngủ và chịu đòn roi. Rồi khi biết mình đã “chín”, nghĩa là đã bướcvào thời kỳ có thể gặp nguy hiểm, có thể rước lấy những cơn giận dữ của xã hội nếuphạm sai lầm. Và từ cái tuổi “chín” ấy trở đi, lấy chồng sẽ là giai đoạn kế tiếp.Thông thường, một đứa con gái được xem là đã “chín” vào năm mười lăm tuổi và lấychồng vào năm từ mười bốn tuổi đến mười bảy tuổi là muộn nhất. Chị Noura dườngnhư đã sắp sửa bước đến giới hạn muộn nhất ấy.Thế là gia đình bắt đầu chuẩn bị lễ cưới và báo tin cho hàng xóm biết. Vì nhà chúngtôi không rộng lắm nên chúng tôi phải thuê sân chung của làng để tiếp đón khách mời.Chỗ đó rất đẹp, có một vườn hoa nhỏ xinh trong đó trồng cả nho và một khoảng sânkhiêu vũ. Ở đấy còn có một hàng hiên có mái che để mọi người có thể đứng trongbóng mát và làm chỗ trú chân cho cô dâu.Cha ...

Tài liệu được xem nhiều: