Biển Biếc - Tập 1
Số trang: 102
Loại file: pdf
Dung lượng: 575.52 KB
Lượt xem: 10
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
- Ái... xin lỗi ông. Ông không sao chứ? Ngọc Duy hấp tấp xin lỗi người mà cô vô ý đụng vào, thầm trách mình lơ đãng đi mà mắt cứ ngó lên trời không biết ngắm... gì trên ấy. Người đàn ông "được" cô va vào không tỏ vẻ gì. Anh xoa xoa vào chỗ đau, nhìn cô chăm chú sau đó bỏ đi để lại sự ngỡ ngàng cho cô gái. - Xí... câm rồi chắc? Ngọc Duy lầm bầm vì thái độ lạnh lùng của hắn. Song cô dẹp nó qua một bên để lo chuyện...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biển Biếc - Tập 1vietmessenger.com Uyên Uyên Biển Biếc Tập 1- - Ái... xin lỗi ông. Ông không sao chứ?Ngọc Duy hấp tấp xin lỗi người mà cô vô ý đụng vào, thầm trách mình lơ đãng đi mà mắt cứ ngólên trời không biết ngắm... gì trên ấy.Người đàn ông được cô va vào không tỏ vẻ gì. Anh xoa xoa vào chỗ đau, nhìn cô chăm chúsau đó bỏ đi để lại sự ngỡ ngàng cho cô gái.- Xí... câm rồi chắc?Ngọc Duy lầm bầm vì thái độ lạnh lùng của hắn. Song cô dẹp nó qua một bên để lo chuyệntrước mắt. Còn chuyện cỏn con đó hở, để rảnh rỗi mình ủa tiếp.Đây rồi số 23 được dán to tướng trên cánh cổng. Ngọc Duy bình tĩnh gõ cửa sau khi lướt mắtqua ba chữ TỔNG GIÁM ĐỐC.- Mời vào.Ngọc Duy hiên ngang tiến thẳng đến bàn giám đốc. Cô ngồi xuống chờ đợi vì ông giám đốcđang say mê làm việc. Chờ đợi cũng là một cái thú, Ngọc Duy nghĩ thế. Cô dùng thời gianchờ đợi của mình để lướt mắt nhìn khắp căn phòng. Đơn sơ và ảm đạm. Nếu có một lọ hoađược đặt ngay bàn thì cả căn phòng này sẽ sáng hẳn lên. Vâng, chỉ một lọ hoa và một nhánhhoa hồng. Đôi mắt tò mò lướt khắp phòng sau đó dừng lại trước mặt: Ý, trời ơi là... ông ta.Ngọc Duy mở to đôi mắt mí lót của mình, nhìn thẳng người đàn ông mà cô mới đụng độ.- Cô ngắm tôi xong chưa?- Ơ... dạ thưa... xong rồi ạ.Ngọc Duy huơ tay mỉm cười làm duyên.- Cô tìm tôi có việc gì không?Lấy lại bình tĩnh, Ngọc Duy nhìn ông nói:- Tôi đến xin việc.- Không phải phòng nhân sự đang tuyển chọn sao? - Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.Nhướng mắt, Ngọc Duy nói:- Ông là giám đốc?- Cô không có đọc hàng chữ ngoài cửa?- Vậy thì tôi đến xin việc đúng chỗ rồi. Sao ông lại ngạc nhiên?Đến bây giờ người đàn ông buông cây viết khoanh hai tay lại nhìn cô rõ hơn:- Cô không có đọc thông báo của công ty về việc tuyển nhân viên à?Ngọc Duy gật đầu:- Tôi không muốn mình đọc hàng trăm lần những thông báo mà tôi đã đọc ở các công ty khác.- Tại sao?- Vì khi tuyển nhân viên thì trong một ngày, không biết bao nhiêu người đến phỏng vấn. Mà lúcđó người được tuyển sẽ là mấy người, người bị đánh rớt sẽ là bao nhiêu? Và đôi khi người bịđánh rớt đáng là người được tuyển.- Chẳng hạn người đó là cô.- Vâng - Ngọc Duy nhún vai sau câu nói của mình.- Cô thật tự tin.- Vâng, những lần thất bại đã giúp tôi hiểu rằng khi xin việc thì hãy gặp thẳng giám đốc. Và tôi tinlần này mình sẽ đậu.- Thế thì... cô đã bị đánh rớt bao nhiêu lần rồi?- Xin lỗi, tôi không thể trả lời câu hỏi của ông.- Nếu như... đó là một câu phỏng vấn, cô không trả lời được... thì cô bị đánh rớt rồi.- Tôi không nghĩ ông sẽ dùng nó... để phỏng vấn tôi - Giọng nói của cô có hơi ngập ngừng.- Tại sao?Nghe ông ta hỏi, Ngọc Duy mừng như bắt được vàng. Cô vội quay ngược thế cờ:- Sao lại có một giám đốc khô khan mà lại có tính tò mò cơ chứ?- Cô... - Người đàn ông bật cười, nụ cười mà từ lúc gặp mặt cho đến giờ Ngọc Duy mới thấy.Ngọc Duy nháy một con mắt khi thấy tình hình thoáng hơn lúc đầu. Cô lấy hồ sơ của mình đặtlên bàn giám đốc tiếp:- Đây là hồ sơ của tôi.Hơi thất vọng khi thấy ông ta không giở hồ sơ của mình ra xem. Nhưng câu nói của ông làm côngỡ ngàng.- Ngày mai cô đến nhận việc. Được chứ?Cô lắp bắp như không tin điều trước mặt:- Ông nói thật?Tròn mắt ông nhún vai:- Vậy là nãy giờ tiếp chuyện với tôi cô nghĩ là tôi nói đùa chăng?- Ơ, tôi không nghĩ thế - Ngọc Duy xua tay lia lịa chứng minh cho câu nói của mình.Viễn cảnh không còn chạy xe đến từng công ty xin việc dưới ánh nắng trưa hè làm cô vuisướng. Ngọc Duy thích lao động, thích làm việc hòa mình cùng mọi người, mặc dù cô đang cómột vườn hồng khoe sắc.- Này, cô gì nhỉ?Tiếng gọi của giám đốc làm cô sực tỉnh. Cô vội trả lời:- Dạ, Ngọc Duy ạ.- Ngọc Duy - Người đàn ông nhíu mày lẩm bẩm tên cô sau đó nói:- Cô có thể về, ngày mai đi làm.Thấy cô chần chừ chưa muốn đi, giám đốc nhíu mày nhìn cô:- Còn việc gì không?- Ông không phỏng vấn tôi ư?- À... nếu như cô muốn phỏng vấn thì tôi phỏng vấn vậy. Cô năm nay bao nhiêu tuổi?- Dạ, hai mươi hai tuổi.- Thế thì tôi lớn hơn cô mười tuổi. Vậy thì... cũng chưa già lắm. Cô vứt tiếng ông ấy vào mộtnơi nào đó đi nhá.- Vâng, tôi xin nghe lời chú giám đốc.- Cô...Ông mặt trời núp sau ngọn núi ở phía tây nhường lại cho chị hoàng hôn lan tỏa khắp mặt đất.Các cô cậu vì sao lấp lánh ánh lên những tia sáng dìu dịu. Ánh đèn màu rực rỡ quyến rũ mọingười. Trên bầu trời và dưới mặt đất tạo nên một không gian kì diệu. Nhà hàng Thanh Hươngsôi nổi hơn bởi từ ngoài xuất hiện một cô gái.Cô gái với áo dài màu khoai môn, tóc được tết thành hai bím. Cô không sắc sảo hơn những côgái khác vì đôi mắt một mí nhưng lại to tròn. Sóng mũi cao cùng đôi môi chúm chím hay cười.Trên tay cô một lẵng hoa chứa toàn màu hồng.Những nét bình dị đơn sơ của cô gái đó đã đem đến cho nhà hàng Thanh Hương đông kháchhơn vào ngày th ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biển Biếc - Tập 1vietmessenger.com Uyên Uyên Biển Biếc Tập 1- - Ái... xin lỗi ông. Ông không sao chứ?Ngọc Duy hấp tấp xin lỗi người mà cô vô ý đụng vào, thầm trách mình lơ đãng đi mà mắt cứ ngólên trời không biết ngắm... gì trên ấy.Người đàn ông được cô va vào không tỏ vẻ gì. Anh xoa xoa vào chỗ đau, nhìn cô chăm chúsau đó bỏ đi để lại sự ngỡ ngàng cho cô gái.- Xí... câm rồi chắc?Ngọc Duy lầm bầm vì thái độ lạnh lùng của hắn. Song cô dẹp nó qua một bên để lo chuyệntrước mắt. Còn chuyện cỏn con đó hở, để rảnh rỗi mình ủa tiếp.Đây rồi số 23 được dán to tướng trên cánh cổng. Ngọc Duy bình tĩnh gõ cửa sau khi lướt mắtqua ba chữ TỔNG GIÁM ĐỐC.- Mời vào.Ngọc Duy hiên ngang tiến thẳng đến bàn giám đốc. Cô ngồi xuống chờ đợi vì ông giám đốcđang say mê làm việc. Chờ đợi cũng là một cái thú, Ngọc Duy nghĩ thế. Cô dùng thời gianchờ đợi của mình để lướt mắt nhìn khắp căn phòng. Đơn sơ và ảm đạm. Nếu có một lọ hoađược đặt ngay bàn thì cả căn phòng này sẽ sáng hẳn lên. Vâng, chỉ một lọ hoa và một nhánhhoa hồng. Đôi mắt tò mò lướt khắp phòng sau đó dừng lại trước mặt: Ý, trời ơi là... ông ta.Ngọc Duy mở to đôi mắt mí lót của mình, nhìn thẳng người đàn ông mà cô mới đụng độ.- Cô ngắm tôi xong chưa?- Ơ... dạ thưa... xong rồi ạ.Ngọc Duy huơ tay mỉm cười làm duyên.- Cô tìm tôi có việc gì không?Lấy lại bình tĩnh, Ngọc Duy nhìn ông nói:- Tôi đến xin việc.- Không phải phòng nhân sự đang tuyển chọn sao? - Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.Nhướng mắt, Ngọc Duy nói:- Ông là giám đốc?- Cô không có đọc hàng chữ ngoài cửa?- Vậy thì tôi đến xin việc đúng chỗ rồi. Sao ông lại ngạc nhiên?Đến bây giờ người đàn ông buông cây viết khoanh hai tay lại nhìn cô rõ hơn:- Cô không có đọc thông báo của công ty về việc tuyển nhân viên à?Ngọc Duy gật đầu:- Tôi không muốn mình đọc hàng trăm lần những thông báo mà tôi đã đọc ở các công ty khác.- Tại sao?- Vì khi tuyển nhân viên thì trong một ngày, không biết bao nhiêu người đến phỏng vấn. Mà lúcđó người được tuyển sẽ là mấy người, người bị đánh rớt sẽ là bao nhiêu? Và đôi khi người bịđánh rớt đáng là người được tuyển.- Chẳng hạn người đó là cô.- Vâng - Ngọc Duy nhún vai sau câu nói của mình.- Cô thật tự tin.- Vâng, những lần thất bại đã giúp tôi hiểu rằng khi xin việc thì hãy gặp thẳng giám đốc. Và tôi tinlần này mình sẽ đậu.- Thế thì... cô đã bị đánh rớt bao nhiêu lần rồi?- Xin lỗi, tôi không thể trả lời câu hỏi của ông.- Nếu như... đó là một câu phỏng vấn, cô không trả lời được... thì cô bị đánh rớt rồi.- Tôi không nghĩ ông sẽ dùng nó... để phỏng vấn tôi - Giọng nói của cô có hơi ngập ngừng.- Tại sao?Nghe ông ta hỏi, Ngọc Duy mừng như bắt được vàng. Cô vội quay ngược thế cờ:- Sao lại có một giám đốc khô khan mà lại có tính tò mò cơ chứ?- Cô... - Người đàn ông bật cười, nụ cười mà từ lúc gặp mặt cho đến giờ Ngọc Duy mới thấy.Ngọc Duy nháy một con mắt khi thấy tình hình thoáng hơn lúc đầu. Cô lấy hồ sơ của mình đặtlên bàn giám đốc tiếp:- Đây là hồ sơ của tôi.Hơi thất vọng khi thấy ông ta không giở hồ sơ của mình ra xem. Nhưng câu nói của ông làm côngỡ ngàng.- Ngày mai cô đến nhận việc. Được chứ?Cô lắp bắp như không tin điều trước mặt:- Ông nói thật?Tròn mắt ông nhún vai:- Vậy là nãy giờ tiếp chuyện với tôi cô nghĩ là tôi nói đùa chăng?- Ơ, tôi không nghĩ thế - Ngọc Duy xua tay lia lịa chứng minh cho câu nói của mình.Viễn cảnh không còn chạy xe đến từng công ty xin việc dưới ánh nắng trưa hè làm cô vuisướng. Ngọc Duy thích lao động, thích làm việc hòa mình cùng mọi người, mặc dù cô đang cómột vườn hồng khoe sắc.- Này, cô gì nhỉ?Tiếng gọi của giám đốc làm cô sực tỉnh. Cô vội trả lời:- Dạ, Ngọc Duy ạ.- Ngọc Duy - Người đàn ông nhíu mày lẩm bẩm tên cô sau đó nói:- Cô có thể về, ngày mai đi làm.Thấy cô chần chừ chưa muốn đi, giám đốc nhíu mày nhìn cô:- Còn việc gì không?- Ông không phỏng vấn tôi ư?- À... nếu như cô muốn phỏng vấn thì tôi phỏng vấn vậy. Cô năm nay bao nhiêu tuổi?- Dạ, hai mươi hai tuổi.- Thế thì tôi lớn hơn cô mười tuổi. Vậy thì... cũng chưa già lắm. Cô vứt tiếng ông ấy vào mộtnơi nào đó đi nhá.- Vâng, tôi xin nghe lời chú giám đốc.- Cô...Ông mặt trời núp sau ngọn núi ở phía tây nhường lại cho chị hoàng hôn lan tỏa khắp mặt đất.Các cô cậu vì sao lấp lánh ánh lên những tia sáng dìu dịu. Ánh đèn màu rực rỡ quyến rũ mọingười. Trên bầu trời và dưới mặt đất tạo nên một không gian kì diệu. Nhà hàng Thanh Hươngsôi nổi hơn bởi từ ngoài xuất hiện một cô gái.Cô gái với áo dài màu khoai môn, tóc được tết thành hai bím. Cô không sắc sảo hơn những côgái khác vì đôi mắt một mí nhưng lại to tròn. Sóng mũi cao cùng đôi môi chúm chím hay cười.Trên tay cô một lẵng hoa chứa toàn màu hồng.Những nét bình dị đơn sơ của cô gái đó đã đem đến cho nhà hàng Thanh Hương đông kháchhơn vào ngày th ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Biển Biếc truyện ngắn văn học Việt Nam hiện đại tiểu thuyết truyện ngắn Việt Nam truyện ngắn Uyên UyênTài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 376 12 0 -
6 trang 246 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 149 6 0 -
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 106 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 2 (Tập 2)
78 trang 95 4 0 -
4 trang 81 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 1 (Tập 1)
74 trang 80 3 0 -
6 trang 59 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 58 0 0 -
8 trang 54 0 0