Danh mục

Biển Đời Giông Tố

Số trang: 123      Loại file: pdf      Dung lượng: 575.75 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhất Vĩnh ngừng chiếc du lịch lại bên kia cổng trường Đại học. đón Diễm Chi, Nhất Vĩnh đưa mắt nhìn vào cổng đã thấy ngay bóng dáng của Diễm Chi, với chiếc áo dài tha thướt bước ra khỏi cổng trường, ẩn hiện trong đám sinh viên ra cổng. Mỉm cười anh gọi khẽ: - Diễm Chi! Anh đây nè. Diễm Chi ngoái nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi đúng tên nụ cười duyên dáng lại nở trên môi, khi cô bắt gặp đôi mắt quyến rũ đầy lãng mạn của Nhất Vĩnh nhìn cô. Diễm Chi vui...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biển Đời Giông Tốvietmessenger.com Khánh Ngọc Biển Đời Giông Tố Chương 1Nhất Vĩnh ngừng chiếc du lịch lại bên kia cổng trường Đại học. đón Diễm Chi, Nhất Vĩnh đưamắt nhìn vào cổng đã thấy ngay bóng dáng của Diễm Chi, với chiếc áo dài tha thướt bước rakhỏi cổng trường, ẩn hiện trong đám sinh viên ra cổng. Mỉm cười anh gọi khẽ:- Diễm Chi! Anh đây nè.Diễm Chi ngoái nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi đúng tên nụ cười duyên dáng lại nở trên môi,khi cô bắt gặp đôi mắt quyến rũ đầy lãng mạn của Nhất Vĩnh nhìn cô. Diễm Chi vui mừng, cô reolên:Anh Nhất Vĩnh! Hôm nay anh đi đâu vậy?Anh cười giọng ấm.- Nhớ em quá, anh đến tìm em nè.Dẩu môi, cô nói:- Đừng có xạo em hổng tin.Vĩnh lại cười:- Em không tin anh sao? Nhớ em quá trời, bỏ cả công việc đến đón em. Lên xe, anh chở em vềnha.Chớp nhẹ đôi mi dài, cô hỏi:- Cả tuần nay sao không đến thăm em hả? Anh đi đâu?Vừa dứt câu truy gạn, Diễm Chi đã nhéo anh một cái đau điếng. Vĩnh chợt nhăn nhó reo lên:- Ui da! Đau anh, em.Rồi anh lại tiếp giọng ngọt ngào:- Em không thương anh hay sao mà lại hành anh như thế hả cưng?Cô lại hờn:- Ai đó có yêu tui bao giờ?Chau đôi mày, anh nói:- Này nhé! Em nói thế. không thấy tội nghiệp anh sao? Lại giận anh nữa, thôi về nhé bé cưng?Nói dứt lời, Nhất Vĩnh nắm tay người yêu dắt đi. Diễm Chi dẫn dỗi vùng khỏi tay anh. Cô nũngnịu:- Em hông đi!Ngắt chót mũi cô Vĩnh ngạo nghễ:- Không đi là anh bồng lên xe đấy bé!Cô la lên:- Ái, em không giỡn à nha, người gì dễ ghét.Vĩnh cười:- Yêu lắm đó bé, lên xe đi rồi mặc tình giận anh bé yêu ơi!Đôi mắt thật sắc, Chi nhìn anh buông giọng:- Dễ ghét.Anh lại đùa dai:- Dễ yêu chứ cưng! Em mà ghét anh hoài chắc có nước anh chết mất.Diễm Chi giậm chân nũng nịu:- Thôi, em không nói nữa, em giận anh cho coi, ghẹo em hoài hả?Anh tròn mắt nhìn người yêu, khẽ nắm bàn tay nhỏ nhắn của Chi, anh dìu cô ra xe, giọng anhnăn nĩ:- Đừng giận anh nữa em yêu, anh sẽ đền em tất cả để đền bù trong tuần qua anh không đếnthăm em.Lời nót âu yếm nồng . nàn của Vĩnh như xọa dịu được nỗi thương nhớ da diết của cô mấy ngàyqua. Mong gặp lại anh để vơi đi thương nhớ, chẳng lẽ bây giờ lại làm khổ nhau nữa sao? Nghĩthế nhưng ý nghĩ nghi ngờ trong cô bắt đầu thuần lại, có lẽ anh bận nhiều việc, bận công tác,bận tiếp khách bận hội họp ...Đó là lý do anh không đến thăm em được phải không Vĩnh?Mở cửa xe dìu người yêu lên ngồi sát bên, xe chuyển bánh ...Nhất Vĩnh nhìn Chi, anh âu yếm hôn nhẹ vào trán cô yêu thương:- Đừng giận anh. Đền cho em đấy.Đẩy anh ra cô nói nhỏ:- Anh vậy đó, không ý tứ gì hết, lỡ bạn bè em thấy rối sao?Anh cười giọng trêu đùa:- Mặc kệ, trước sau gì cô bé Đoàn Diễm Chi cũng là vợ của Nguyễn Nhất Vĩnh này thôi.Liếc mắt nhìn anh:- Anh liều lĩnh lắm, em ghét anh quá đi.Anh hỏi Diễm Chi:- Sao? Bây giờ đưa em về nhà hay đi chơi nè?Nhìn anh, cô dò xét:- Anh định đưa em đi đâu nào?- Về nhà hay đi chơi?Vĩnh nói nhanh:- Dĩ nhiên là đưa em đi chơi rồi, để bù vào thời gian anh không gặp em.Hất mặt, cô trách móc:- Em ghét nhất lốt chuyện vòng vo của anh.Choàng tay qua vai Chi, kéo cô ngã vào anh, Vĩnh ngọt ngào trêu chọc:- Ghét là yêu đó có phải em? Em ghét anh, trái lại anh thì rất yêu em, yêu không thể nào quênđược. Chi ơi! Nếu trái đất này chuyển động nổ tung ra cũng không ngăn cấm được tình yêu củaanh đối em.Nhìn anh tha thiết, cô khẽ nói:- Có thật thế không anh?Cho xe chạy thật chậm, Vĩnh cúi hôn vào bờ môi mọng đỏ của Chi:- Anh yêu em không bao giờ gian dối đâu bé yêu của anh! Đừng nghi ngờ.Rồi một nụ hôn nồng nàn khác lại rơi trên môi, Diễm Chi nghe lòng đam mê bất tận.Đẩy anh ra, cô nhắc nhở:- Anh phải cẩn thận đấy.Anh nhìn cô tình tứ:- Cám ơn em đã lo cho anh nhiều như thế.Giọng cô trách nhẹ:- Anh liều lĩnh và ngoan cố lắm.Vĩnh nói nhanh:- Đừng trách anh chứ em! Lời nói của anh không đúng sao? Lúc nào em cũng nghĩ đến anh còngì hạnh phúc cho bằng hả em yêu?Đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, Diễm Chi suy nghĩ. Vĩnh nói đúng, cô lúc nào cũng lo choanh, không bao giờ trong đầu cô quên được anh.Cô yêu Nhất Vĩnh, giám đốc một công ty hải sản nổi tiếng, với đôi mắt long lanh sáng thật ngâythơ, Diễm Chi có nét đẹp toàn vẹn, đôi môi cong cong thêm vào đó đôi lúm đồng tiền trên mánằm dưới cánh mũi thẳng.Dáng mảnh mai cùng mái tóc dài ông ánh ôm lấy bờ vai, Diễm Chi đã làm mềm lòng Nhất Vĩnh,Giám đốc trẻ điển trai, với đôi mắt đa tình quyến rũ đầy lãng mạn.Tình yêu của Diễm Chi và Nhất Vĩnh rất nên thơ. Trong một hôm Chi đi học về, giữa đường xechết máy và chàng hiệp sĩ đa tình Nhất Vĩnh đã làm anh sửa xe bất đắc dĩ bên lề đường cho côbé Diễm Chi.Siết nhẹ vai nàng, anh âu yếm hỏi:- Chi nè, em đang nghĩ gì đó?Nhìn anh trong suy nghĩ:- Em đang nghĩ về anh.Tròn mắt, Vĩnh ngạc nhiên:- Nghĩ về anh? Bộ em không tin anh hả Diễm ...

Tài liệu được xem nhiều: