Danh mục

Biển khóc

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 245.53 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

I Hắn gặp cô khi ngày đã gần tàn. Những giọt nắng cuối cùng còn luyến tiếc đậu trên mái tóc mềm xõa nghiêng theo gió của hàng dương. Biển mênh mang gió và miên man sóng. Từng con sóng nối tiếp nhau trong một điệp khúc rì rào mê mải của đại dương xanh. Cô đi ngược về phía hắn trong màu đỏ rưng rức buồn của quả cầu lửa khổng lồ mang tên Mặt trời đang dần chìm vào lòng biển. Hắn chưa từng thấy một cái gì hay chính xác hơn là một người nào đẹp và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biển khóc Biển khóc TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ KIM HOÀIHắn gặp cô khi ngày đã gần tàn. Những giọt nắng cuối cùng còn luyến tiếc đậu trên máitóc mềm xõa nghiêng theo gió của hàng dương. Biển mênh mang gió và miên man sóng.Từng con sóng nối tiếp nhau trong một điệp khúc rì rào mê mải của đại dương xanh. Côđi ngược về phía hắn trong màu đỏ rưng rức buồn của quả cầu lửa khổng lồ mang tên Mặttrời đang dần chìm vào lòng biển. Hắn chưa từng thấy một cái gì hay chính xác hơn làmột người nào đẹp và buồn như thế. Màu buồn đẫm trên cái áo trắng cô mặc, đọng thànhtừng vệt loang lổ trên gương mặt xanh tái tựa hồ không sức sống, nhói lên cả trong đáyđôi mắt đen, óng suốt lúc cô nhìn vào hắn. Một cảm giác gì đó rất lạ níu chặt chân hắntrên bãi cát. Mắt dõi theo cái dáng mỏng manh của cô gái, cho đến khi nó chỉ còn là mộtvệt trắng mờ nhạt trong màu đêm tím thẫm dần buông…IICô hay có giấc mơ về những gương mặt. Những gương mặt lồi lõm từng mảng thịt bênbết đỏ lờ gớm ghiếc. Chúng hoặc vật vờ trôi nổi xung quanh, hoặc cứ bám riết lấy mộtđiểm tựa nào đó trong không gian mờ mịt tối, trân trối nhìn vào cô bằng những ánh mắtchằng chịt, vằn vện oán hờn. Cô vùng vẫy tuyệt vọng trong vòng vây của những gươngmặt. Cô gọi tên San, khản đặc và đau đớn. Không một tiếng trả lời. Không một âm thanhdù nhỏ nhất. Cô lịm dần trong cơn sợ hãi đến cùng cực. Những gương mặt càng áp sát cô.Khi những thớ thịt sần sùi lên và bắt đầu bong tróc ra từng mảng một trên từng gươngmặt, cô thấy một cơn đau dữ dội bùng lên trong lồng ngực. Trái tim cô đang nứt toác. Nócũng sẽ bong ra, sẽ rời ra từng mảng. Nó sẽ rời bỏ cô. Như bao người đã rời bỏ cô. Côthét lên trong cơn đau quặn thắt cả gan ruột. Tiếng thét như một mũi dao nhọn chọc thủngmàn tối đen đặc xung quanh cô. Cô đã thấy ánh sáng. Chỉ một vòng sáng le lói ở phíatrước thôi. Nhưng cô đã thấy nó. Thấy cả San. San đang ở trong quầng sáng ấy. Cô lao vềphía anh trong tiếng gọi tưởng chừng đến đứt hơi… Anh sẽ nghe thấy. Anh sẽ nhận ra cô.Anh sẽ biết rằng cô đang ở đây. Trong bóng tối. Nhưng… Ai? Cái gì? … Ai hay cái gì đóđang giữ chặt cô lại thế này? Cô vùng vẫy. Cô gào thét… Và mở choàng mắt. Ánh sángtràn ngập. Bức tường trắng toát. Những bóng người trắng toát. Một tiếng nót lạnh toátchạm vào tiềm thức cô: “Lại quậy rồi… Tối nào cũng lên cơn thế này ai ngủ nổi.” Côbừng tỉnh. Nhận ra cả hai tay và chân mình đều bị giữ chặt vào giường. Bà Cáu Kỉnh giơra trước mặt cô một ống tiêm cạn sạch thuốc, giọng ngấm ngẳng: “Tỉnh chưa? Kêu đau làtỉnh rồi chứ gì?” Thì ra tiếng nói kết thúc giấc mơ khủng khiếp vừa rồi là của bà sao. Côchưa bao giờ thích bà . Bà hay rút sạch những ống tiêm đầy ong óc một thứ nước vàngvọt vào người cô. Cô không thích thứ nước ấy dù biết rõ nó giúp cô có giấc mơ không cónhững gương mặt.IIIGần ba ngày rồi hắn không thấy cô gái ấy ra biển. Cô ta đã chán lang thang trên biển rồichăng. Hắn không ngăn được mình cứ đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ mở rộng hướng vềphía những con sóng đêm ngày ca hát. Cũng không thể nào cắt nghĩa được tại sao tronglòng cứ như có một cái gì đó chơi vơi, hụt hẫng và tiếc nuối. Chiều tàn. Hắn ra ngồi lặngtrên bờ cát cũng chẳng biết mình chờ đợi điều gì. Lẽ nào cô gái ấy không đơn giản chỉ làmột cơn gió thoảng qua không vết dấu. Hắn đang làm gì thế này không biết. Vơ vẩn vìmột đứa con gái xa lạ chưa nói chuyện được một lần ư? Đây không phải là hắn củathường ngày. Có thể là do nơi vùng biển yên ả này. Chính cái màu xanh vô tận của sựsống đang bày ra trước mắt kia đã làm hắn thấy mình thật nhỏ nhoi, thật đơn độc. Biển đãlàm mềm đi cái đầu với nhiều toan tính, bon chen. Biển gọi về những cảm xúc trong trẻo,ngọt ngào mà hắn ngỡ chỉ tồn tại trong miền quá khứ nào đó xa ngút ngát. Hắn khôngmuốn trở lại là hắn trong chuỗi ngày xưa cũ đó. Cả nghĩ và nhiều cảm xúc không giúphắn tồn tại được trong thực tế vốn trần trụi và đầy khắc nghiệt.Hắn tìm được căn nhà mình cần không khó khăn gì. Ở xóm chài nghèo cằn cỗi với lèo tèomấy chục nóc nhà này người ta có lạ gì nhau. Thằng bé dẫn đường gầy gò, da đen nhẻmnhanh nhảu đẩy cánh cửa ngõ khép hờ, tạo ra âm thanh kẽo kẹt như một tiếng thở dài,miệng liến thoáng: “Chú do ngồi đây đi! Tui chạy ra ghề đá kêu bả dề. Bả dới thằng Đenđi gở sò ở ngoải rồi!...”Hắn đưa mắt nhìn ngôi nhà đắp bùn. Gió đang đập thình thình vào mấy miếng tôn mốcthếch cũ xì. Mấy cái bếp lò bằng gạch nung nằm chỏng chơ ngó nghiêng nhìn hắn. Kế đólà vài ba cái rổ nhựa sứt sẹo đựng đầy nhóc loại động vật biển mà hắn nghe nói chỉ sốngbám trên ghè đá. Những con sò. Úp chặt hai tấm áo cứng khoèo, xám xịt màu đá lại vớinhau, chúng luôn câm lặng dù đang sống hay đã chết. Hắn đồng cảm với những con sò.Đã sống bám vào đá thì tốt nhất nên ngụy trang cho mình như đá, câm lặng như đá. Dùtrong câm lặng, thịt da sò và cả linh hồn sò có thể ngày đêm đỏ hằn lên, đau đớn.Tiếngkhua động trước nhà lôi hắn ra khỏi ...

Tài liệu được xem nhiều: