…Tình yêu là món quà tuyệt vời tạo hóa ban tặng cho con người. Hãy yêu đời, yêu người khi ta còn có thể. Vì yêu là để sống, và sống là để yêu thương…Sài Gòn. Trời xanh ngắt. Sân trường. Gió thổi, lá me vàng li ti, xoay tròn, vấn vít... Anh nhìn thấy nàng. Ngạc nhiên trước vẻ đẹp thanh cao của người con gái. Nàng cao dong dỏng, cân đối, làn da trắng nuột nà. Mái tóc đen ngang vai bung xõa tự nhiên. Gương mặt trái xoan nhẹ nhõm và thanh thoát. Nàng dắt chiếc xe...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biển mơ Biển mơ TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HOÀI SÂM…Tình yêu là món quà tuyệt vời tạo hóa ban tặng cho con người.Hãy yêu đời, yêu người khi ta còn có thể.Vì yêu là để sống, và sống là để yêu thương…Sài Gòn. Trời xanh ngắt.Sân trường. Gió thổi, lá me vàng li ti, xoay tròn, vấn vít... Anh nhìn thấy nàng. Ngạcnhiên trước vẻ đẹp thanh cao của người con gái. Nàng cao dong dỏng, cân đối, làn datrắng nuột nà. Mái tóc đen ngang vai bung xõa tự nhiên. Gương mặt trái xoan nhẹ nhõmvà thanh thoát. Nàng dắt chiếc xe honda màu xanh gửi trong bãi xe bằng cử chỉ khoanthai.Buộc lại mái tócgọn ghẽ, nàng nhẹ nhàng ôm chiếc cặp đen, bước những bước dứt khoátđi về phía lớp học. Hải nhìn tránh đi chỗ khác. Từ đó, trong lòng chàng trai miền biển rộnlên cảm xúc khó tả.Lớp học bắt đầu vào một giờ ba mươi. Buổi học đầu tiên, từng người lần lượt giới thiệutên, tuổi, nghề nghiệp…Lớp có hai mươi nam và chín nữ. Nàng là người nói về mìnhcuối cùng. Cả lớp dồn ánh mắt nhìn làm nàng đỏ mặt.- “Tôi tên là Ngọc Lan”- Giọng nàng nhỏ nhẹ, nhưng rõ ràng, trong trẻo “… 28 tuổi,công việc của tôi: lập các dự án, tổ chức các hội thảo, sự kiện của Công ty liên doanh…”- “Tôi đã có gia đình và một bé gái năm tuổi”. - Mọi người ồ lên ngỡ ngàng, có chàng traitinh nghịch nói:- Tưởng chưa có gia đình, đang mừng…Nàng cười dịu dàng không nói. Thầy giáo nhiệt tình truyền đạt kinh nghiệm quản lý chonhững học viên tràn đầy sức trẻ này. Nàng ngồi cách Hải hai bàn. Hải nghe giảng bài, đôilúcnhìn sang, thấy nàng ngước cặp mắt trong veo nuốt từng lời của thầy, chăm chú ghichép.Hải chợt buồn, từ khi nghe nàng giới thiệu. “Người ta hơn mình tuổi, đã có gia đình rồi,mình vô duyên thật”.Những buổi học trôi qua. Giờ giải lao, lớp rộn lên tiếng cười đùa. Hải hài hước, có duyên,nhưng lúc này những câu đùa bỗng trở thành vô nghĩa, anh im lặng ngồi xem lại bài đãhọc. Ngọc Lan đọc báo. Nàng không biết có một người nhìn mình với ánh mắt rất lạ.Hàng ngày, Hải đến sớm, đứng trên ban công ngắm Ngọc Lan từ tốn gửi xe, buộc lại máitóc, thong thả đi lên lớp. Nhưng Hải không làm quen với nàng.Ba tháng trôi qua thật nhanh, kết thúc khoá học.Buổi chia tay. Hải đệm đàn Organ cho các bạn hát. Anh chơi được nhiều bản nhạc nổitiếng, hoà tấu của Betthoven, Mozart, những bản tình ca của Tây Ban Nha. Bản nhạc Lesfleur sauvages (Cánh hoa hoang dại) vang lên êm đềm, mang theo nỗi buồn dịu vợi…Ngón tay ve vuốt trên phím đàn, Hải cất tiếng hát “Chỉ có thuyền mới hiểu, biển mênhmông nhường nào, chỉ có biển mới hiểu, thuyền đi đâu về đâu…”Ngọc Lan chăm chú nghe và ngắm nhìn chàng trai phố biển. Cô tự hỏi nơi Phan Thiết xaxôi kia lại có chàng trai chơi đàn hay đến thế… Giọng Hải khỏe và ấm. Nàng thấy tâmhồn mình bay theo giai điệu “…Cũng có khi vô cớ, biển ào ạt xô thuyền, ôi tình yêumuôn thuở, có khi nào đứng yên...”. Tiếng vỗ tay vang dội.- Hay quá, hát thêm bài nữa đi Hải ơi! Hải thoáng suy nghĩ rồi nhận lời:- Tôi sẽ hát tặng các bạn bài hát “Chảy đi sông ơi” của nhạc sỹ Phó Đức Phương.Tiến đàn êm dịu. Bỗng như quanh đâu đây có dòng sông hiền hoà chảy mãi. Tình yêunồng nàn, đắm say. “…Ôi con sông tắm mát muôn đời, hãy cho ta nỗi niềm mong nhớ,nhắn giùm ta dù rằng nơi góc bể, rằng phía đầu nguồn ta vẫn ngóng trông. Chảy đi kìa,sông ơi …”Tiệc chia tay, rượu được rót ra. Bài hát “ Chia tay nhé… rồi ngày mai ta gặp lại nhau…”.Các cô gái bị mời uống rượu. Biết bao giờ gặp lại?! Mỗi người một nơi xa xôi. Nâng ly.Trăm phần trăm!Ngọc Lan đang ghi địa chỉ cho các bạn bằng những dòng chữ nhỏ nhắn, rất đều của mình.- Chữ Ngọc Lan đẹp quá, làm cô giáo mới đúng đấy!Hải cầm ly rượu đi các bàn, anh đến bàn của Ngọc Lan sau cùng. Ngắm nhìn thật gần nụcườicủa nàng. Làn da trắng mịn ửng hồng nơi má. Thân hình thon thả, vòng eo thon nhứcnhối, đôi môi nhỏ hồng ướt át, nụ cười trong vắt. Những ngón tay thon dài khẽ vuốt lọntóc mai duyên dáng.- Anh chơi đàn rất hay, hát cũng hay nữa, sau này Lan sẽ gửi con gái ra phố biển họcnhé! - Nàng đùa. Các bạn cười:- Anh Hải nhớ lấy công đắt vào nhé!Hải lấy can đảm bước đến sát bên cạnh Ngọc Lan, nói khẽ:- Lan uống với tôi một ly rượu được không?- Em không biết uống rượu - Nàng cười.- Chỉ một chút thôi, chia tay rồi, biết có gặp lại nhau nữa không?Lan không nỡ từ chối, nàng cầm ly rượu cố gắng nuốt chút ít một cách khó khăn. Mensay của rượu, hương thơm dịu dàng tỏa ra từ cơ thể Ngọc Lan làm Hải ngất ngây. Anhuống cạn ly rượu còn lại.- Cảm ơn Lan. Chúc Lan gặp nhiều may mắn và hạnh phúc! Nói rồi Hải quay đi thậtnhanh.… Hải lên xe trở về Phan Thiết vào ngày nắng vàng rực rỡ. Lạ thật, nhìn hoa nắng nhảymúa trên đường anh cũng thấy nụ cười của Ngọc Lan. Nhìn lên bầu trời mây trắng cũngthấy bóng hình Ngọc Lan. Mắt Hải hoa lên. Đâu đâu cũng thấy bóng hình Ngọc Lan…Những ngày tiếp theo buồn vô hạn. Đi học vui bao nhiêu, khi về buồn gấp bội. Buồn ngơngẩn. Nhớ ...