Danh mục

Biệt thự của người đã khuất - Phần 8

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 71.00 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thời gian như ngừng trôi. Nhiều phút đồng hồ liện tiếp, không một ai nhúc nhích, không một ai dám thở. Bob thậm chí có cảm giác là cả tìm cậu cũng đứng lại. Thế rồi Elouise Adams ngã nghiêng ra khỏi ghế. - Bà Adams! Ngay tức thì, hai người bạn gái và ba thám tử vây quanh người đàn bà.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biệt thự của người đã khuất - Phần 8 Phần 8 - Điều tra theo lệnh hồn ma Thời gian như ngừng trôi. Nhiều phút đồng hồ liện tiếp, không một ai nhúc nhích,không một ai dám thở. Bob thậm chí có cảm giác là cả tìm cậu cũng đứng lại. Thế rồi Elouise Adams ngã nghiêng ra khỏi ghế. - Bà Adams! Ngay tức thì, hai người bạn gái và ba thám tử vây quanh người đàn bà. - Khiêng cô ấy sang bên kia! - tiến sĩ Jones ra lệnh và họ cùng nhau khiêng bà Adamslên chiếc sofa màu đỏ. Tiến sĩ Jones độn tất cả những chiếc gối tìm được trong phòngxuống dưới chân người bất tỉnh. - Mở cửa sổ ra! Peter vội vàng tuấn lệnh. Khi một làn gió mát mẻ thổi qua phòng khách, bà bác sĩđếm mạch cho bà Adams. Nét mặt người đàn bà tội nghiệp trắng như vôi. Tiến sĩ Jones âu lo lắc đầu. - không hay chút nào. Mạch rất yếu. Bernadette, ta cần gọi xe cứu thương! - Nhưng mà Cecilia, chẳng lẽ em cho rằng… - Em là bác sĩ, Bernadette! Gọi xe cứu thương! Khi xe cứu thương tới nơi thì bà Adams đã tỉnh trở lại, nhưng chưa đủ sức ngồidậy. Tiến sĩ Jones và những người hộ lý đều thống nhất là phải đưa bà vào bệnh việnvà quan sát ở đó qua đêm. Bà Adams đồng ý - rõ ràng là bà chẳng thích gì hơn ngoàiviệc thật nhanh chóng rời bỏ ngôi nhà nầy. Bà O Donnell quyết định đi cùng để chămsóc cho bạn mình và cả ba người bạn gái rời nhà. Thế là ba thám tử có vài phút tự do. - Tội nghiệp bà Adams! - Bob nói. - Đã có lúc mình thoáng nghĩ là bà ấy bị đau tìm đột ngột. Có lẽ nên nói cho bà ấy sựthật thì hay hơn. nếu bà ấy biết cô Mathilda không phải là cô đồng thì chắc bà ấykhông xúc động mạnh đến thế. - Thế sao? - Justus nói. - Nhưng hôm nay cô Mathilda đâu có mặt ở đây, chả lẽ cậu không nhớ sao, và mặcdù vậy cuộc cầu hồn vẫn thành công cực kỳ. Cậu cứ tin mình đi, có nói ra cũng chẳngtrấn an cho bà Adams chút nào đâu. - Ừ thì, có thể cậu có lý. - Đối với bọn mình, nó là một thành công, - Peter vừa cười cái cười của ngườichiến thắng. - Mình đã quan sát rất chăm chú chuyển động của chiếc cốc. Và bây giờ thì mình biết ai là người đã đẩy nó đi! - Cụ thể là ai? - Justus căng thẳng hỏi. - Tiến sĩ Jones, - Peter nói thầm, mắt liếc ra phía cửa. - Nếu người ta nhìn thật kỹ, người ta có thể nhận thấy là chiếc cốc chuyển độngtheo cánh tay của bà ấy chứ không phải ngược lại. - Thật sao? - Justus hỏi vẻ thất vọng. - Ừ thì, mình cũng đâu có ngủ gật. Nhưng kết quả quan sát của mình lại hoàn toàn khác: nếu các cậu hỏi thật, thì mìnhcũng nói thật, rõ ràng là bà O Donnell! Bob bối rối nhìn từ người nầy sang người kia. Cậu ngượng ngùng hắng giọng. - Mình không muốn khiến các cậu thất vọng, và mình biết, nghe cũng có vẻ kỳquặc: Nhưng mình lại nghĩ bà Adams! Ngón tay của bà ấy lúc nào cũng hơi cong congmột chút rồi kéo và đẩy, mình đã nhìn rất kỹ! - Cậu không nói đùa đấy chứ! - Justus và Peter đồng thanh buột kêu lên. - Mình nói thật. - Tuyệt quá. vậy là mỗi đứa trong bọn mình nhìn thấy một điều khác. - Và dĩ nhiên là cậu tin rằng, chỉ riêng kết qủa quan sát của cậu là đúng, - Peter đoán. - Không. Mình tin rằng, việc điều tra trong một vụ như thế nầy phức tạp hơn làthoạt đầu mình đã tưởng. Sáu ngón tay trên một chiếc cốc, những lực đẩy và kéo rấtnhỏ từ những hướng khác nhau - tất cả những điều đó dẫn tới chuyện kể cả khichúng ta quan sát kỹ lưỡng nhất, hoặc không thể đưa ra một lời phỏng đoán chắc chắnnào. Theo cách nầy ta không tiến được nữa đâu. Ngoài ra, các cậu có nghe hay nhìnthấy điều gì lạ hay không? Bob và Peter cùng lắc đầu. - Đáng tiếc là mình cũng không, - Justus cáu kỉnh nói. - Mà vị khách bí hiểm của chúng ta cũng không xuất hiện lần thứ hai. Điều đó cónghĩa là bọn ta phải bắt đầu lại từ đầu. - Thế bây giờ ta làm gì, - Peter hỏi. - Ta quan tâm đến chuyện mà có vẻ như đang được hồn ma của Dora quan tâm tới:Cái chết của bà ấy. Chính lúc đó, tiến sĩ Jones quay trở lại. - Cái bà Willow nầy thật khủng khiếp! - Có phải ý cô muốn nói đến bà hàng xóm? - Justus hỏi. - Đúng. Dĩ nhiên bà ấy đã ngay lập tức biết được là có một xe cứu thương đến đứngtrước cửa nhà, và bà ấy đứng im mà nhìn như thể đây là chuyện sống còn của bà ấy.Đúng là một con người không thể chịu đựng nổi! - kiệt sức, tiến sĩ Jones ngồi vào ghếsofa, hai bờ vai trĩu xuống. Thế rồi bà bác sĩ nhìn bộ ba thám tử bằng vẻ lo lắng. - Tội nghiệp Elouise! Có lẽ chúng ta không nên bắt cô ấy phải chịu đựng tất cảnhững chuyện đó. - Đúng, - Justus nói. - Có lẽ thế. - Tôi phải thú nhận điều nầy, mặc dầu tôi không yếu ớt như Elouise, nhưng thôngdiệp của Dora khiến tôi sốc nặng. Cô ấy bị giết! Trong ngôi nhà nầy! Trời đất ạ! Tôikhông biết liệu đêm nay tôi có ngủ nổi hay không. Chắc tôi phải quay trở về với trongcăn hộ cũ của mình. Ít nhất là trong khoảng thời gian cho tới khi hai người kia quay trởlại đây. - Vậy là cô cũng tin vào thông điệp đó? - Câu hỏi cất lên, nghe như thể một lờikhẳng định thì đúng hơn. - T ...

Tài liệu được xem nhiều: