Danh mục

Biệt thự Hoa Cẩm Chướng

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 225.91 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vâng! Đó chính là khuôn mặt của người chết biết nói, biết cười, có lẽ khuôn mặt đó tương đương với thời gian cái chết đã đến với anh ta khoảng sáu giờ đồng hồ, trước lúc nó bị những vi trùng và côn trùng hủy hoại. Chiếc môi dày nhợt nhạt, trắng bệch, da của khuôn mặt xám lại, con mắt phần nhiều thời gian lơ đãng, vô hồn, tròng trắng thì vàng như nghệ… oái ăm thay, khuôn mặt ấy luôn kề gần hay đối diện bên với những đóa hồng tươi thắm mà anh ta thay đều...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biệt thự Hoa Cẩm Chướng Biệt thự Hoa Cẩm Chướng Thương tặng BN TRUYỆN NGẮN CỦA ĐẶNG HỒNG QUANGVâng! Đó chính là khuôn mặt của người chết biết nói, biết cười, có lẽ khuôn mặt đótương đương với thời gian cái chết đã đến với anh ta khoảng sáu giờ đồng hồ, trước lúcnó bị những vi trùng và côn trùng hủy hoại. Chiếc môi dày nhợt nhạt, trắng bệch, da củakhuôn mặt xám lại, con mắt phần nhiều thời gian lơ đãng, vô hồn, tròng trắng thì vàngnhư nghệ… oái ăm thay, khuôn mặt ấy luôn kề gần hay đối diện bên với những đóa hồngtươi thắm mà anh ta thay đều đặn bằng việc nhờ một cô nhân viên khách sạn mua hộ vàomỗi buổi sáng.Từ khi đến khu nghỉ mát sinh thái cao cấp này, tôi đã để ý tới anh: một cái xác khônghồn to quá cỡ, lững thững đi chậm chạp giữa những vườn cỏ mượt mà, xanh biếc. Tôi ởbiệt thự hoa Tulip, còn anh ta ở biệt thự Hoa Cẩm Chướng, vì hai khu biệt thự gần nhaunên tôi thường gặp và chú ý tới anh. Một tuần sau, tôi đã quen anh và có lẽ tôi là ngươiduy nhất mà anh chịu ngồi nói chuyện. Vài tách cà phê, dăm ba lần ngồi bãi cỏ, chúng tôiđã thân thiết. Nhưng sự thân thiết quyết định nhất lại là chúng tôi đều là lính, nhưngngừoi lính trẻ thời ấy vào năm 1975 đã làm lên huyền thoại, mở đầu cuộc tấn công toàndiện trên cao nguyên miền Trung để xóa sổ một quân khu của quân lực Việt Nam cộnghòa được trang bị vũ khí Mỹ tân kỳ hiện đại đến tận răng khi họ tháo chạy trên conđường 7 (vốn là con đường đã bỏ hoang suốt thời chiến tranh) về phía biển.…Ánh điện của khu nhà như nhòe đi đầy những vệt sáng loang lổ, run rẩy trong những đợtmưa tới tấp giữa mùa mưa mây trời lúc nào cũng xám đen, ứ đầy nước. Anh nói tiếp:- Mình cũng lĩnh án tử hình, có điều không biết ngày phán quyết sớm hay muộn. Gan,tim, ruột mình đều hư hỏng cả, cái chất độc màu da cam ghê gớm đó đã thấm vào conngười mình từng ngày, từng ngày suốt cả thời trai trẻ. Nó đã sát hại cả tương lai, đó lànhững đứa con vô tội và tội nghiệp của mình, và bây giờ nó đang từng bước sát hại ngaycái thời gian hiện hữu còn lại, đó là chính cuộc sống của mình. Bác sĩ nói rằng mìnhkhông sống được bao lâu nữa! Hai đứa con dị dạng của mình đều chết yểu không thể nàovượt đươc qua cái tuổi lên mười, mình không muốn vợ mình - một người đàn bà khỏemạnh phải khổ sở theo, mình đã dùng nghị lực nén lòng lại tìm cách hắt hủi cô ta để dẫntới li dị nhằm mở đường cho cô ta tự do và đúng như ý định của mình, cô ta đã có mộtđứa con lành lặn với một người chồng khác xứng đáng.Chẳng biết cách đó có đúng không nhưng mình muốn làm như vậy, nhưng người phụ nữấy, họ không có tội tình gì, mình không có quyền bắt người ta phải gánh chịu cái kiếp nạnđó với mình. Chỉ vào những bông hồng đỏ thắm trước mặt anh nói tiếp:- Cậu tin không? Trời già vẫn thương mình, đã ban cho mình một tình yêu mới rất đẹpngay tại đây mà chỉ là năm ngoái thôi, đó là người phụ nữ lạ lùng, rất đẹp đã yêu mình.Chúng mình đã từng sống hạnh phúc tại ngôi biệt thự này.Tôi chợt nhìn lại, khuôn mặt này và cả cái cười méo xẹo kia chắc trẻ con sẽ phải hoảngsợ, vậy mà làm sao lại có người đàn bà đẹp nào lại dám yêu anh được nhỉ? Không biết cólinh cảm được thắc mắc vốn “ phản trắc tội lỗi” đã nảy ra trong cái đầu bướng bỉnh củatôi hay không mà anh từ từ mở cuốn sổ tay để trên bàn lấy ra hai bức ảnh:- Anh xem đi, ảnh này là của nàng còn trẻ và đây nữa ảnh này là lúc nàng chụp với mìnhcách đây hơn một năm.Khi nhìn vào tôi giật mình vì đó hẳn chính là: “sắc đẹp” mà không phải chỉ là “có duyên”bởi tất cả các bộ phận trên khuôn mặt ấy đều chuẩn mực, không thể chê vào đâu được.Còn anh nữa, sao đẹp trai quá vậy, đó là người đàn ông hiên ngang thông minh, đầy namtính bên một Sắc đẹp, thật xứng đôi! Tôi vẫn cẩn thận nhìn kỹ lại lần nữa, rõ ràng bứcảnh đó không sử dụng xảo thuật mà hoàn toàn chân thật. Vậy cái gì đã tạo ra cái thânhình dị dạng, xấu xí bên tôi. Đơn giản, đó là lúc chất độc hóa học đã phát huy sức côngphá cuối cùng, nó đang hoàn thành cái sứ mạng của nó. Anh trầm ngâm nói tiếp:- Chỉ hơn một năm thôi mà đã khác, đời người, bình minh và hoàng hôn sao ngắn quávậy, chỉ như cái bóng thoảng qua.Không đáp lại, tôi háo hức và tò mò hỏi tiếp:- Anh có thể nói cho mình nghe cái câu chuyện tình duyên ấy được hay không?- Được chứ!Anh mỉm cười độ lượng nói tiếp:- Con người ta sinh ra là muốn bày tỏ, đó là một nhu cầu, bởi vì có bày tỏ người đời mớihiểu được anh ta và đánh giá được anh ta, cao hơn nữa họ sẽ thông cảm với anh ta và sẽgiúp đỡ…đó chính là tình người, nó thể hiện con người hơn hẳn loài vật.Anh biết không, câu chuyện này bắt nguồn từ những ngày tháng 3 năm 1975 đầy khóilửa, lúc đó trên con đường 7 ( tên thời ấy), rồng rắn hàng trăm xe các loại của cả nhà binhlẫn cả dân thường đang hoảng loạn nối đuôi nhau chạy về phía Tuy Hòa, bộ đội của sưđoàn tôi đã được lệnh hành quân thật nhanh để phối hợp với du kích quyết tâm khóa ...

Tài liệu được xem nhiều: