Danh mục

Biết tỏ cùng ai P10

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 197.89 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sáng hôm sau, ông Nghị dậy trễ, Vũ Vi cũng không theo đúng giờ đánh thức ông để chích thuốc vì nàng hiểu giấc ngủ của ông Nghị cũng quan trọng chẳng kém gì thuốc men. Rảo chân ra vườn, sương mai còn động trên cỏ và những chiếc lá úa rơi trên đường mòn. Gió cuối thu gây gây lạnh. Vũ Vi lâng lâng với bao nỗi nhớ nhung. Bước gần nhà xe, nàng thấy ông Triệu và ông Lý đang cẩn thận chùi rửa chiếc Scooter của Trần. - Cô Vi hay quá phải không anh? Giọng ông...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biết tỏ cùng ai P10Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Chương 10 S áng hôm sau, ông Nghị dậy trễ, Vũ Vi cũng không theo đúng giờ đánhthức ông để chích thuốc vì nàng hiểu giấc ngủ của ông Nghị cũng quan trọngchẳng kém gì thuốc men. Rảo chân ra vườn, sương mai còn động trên cỏ và những chiếc lá úa rơi trênđường mòn. Gió cuối thu gây gây lạnh. Vũ Vi lâng lâng với bao nỗi nhớ nhung. Bước gần nhà xe, nàng thấy ông Triệu và ông Lý đang cẩn thận chùi rửachiếc Scooter của Trần. - Cô Vi hay quá phải không anh? Giọng ông Triệu, rồi lời đáp rõ ràng của ông Lý. - Còn phải nói, tôi biết cô ấy sẽ thành công ngay từ đầu cơ mà. Vũ Vi thấy mặt nóng lên, nàng không thích nghe lén chuyện thiên hạ nhất làchuyện đang ca tụng mình. Rẽ sang con đường nhỏ lá trúc phủ đầy kêu nhẹ dướichân như những lời ru êm. Thế mà Vi cứ tưởng rằng trúc không bao giờ cho lárụng chứ. Cúi xuống nhặt một chiếc lá vàng úa, không phải vàng mà là màu đỏ.Hồng điệp, ở đây cũng có loại hồng điệp nữa sao? Vi ngẩng đầu nhìn lên cây lạtrước mặt. Cành cây khẳng khiu sắp rụng hết lá. Chỉ còn đôi cánh lơ lửng trêncành. Mùa đông lại đến rồi! Bất giác Vi thấy lạnh. Vâng, mặt trời hôm nay gầnnhư ngủ yên trong may, gió sớm mai không đủ ấm. Vi ngẩng mặt lên nhìn trời.Từng đám mây đen và dầy nằm sắp lớp trên cao. - Trời sắp mưa rồi. Vi tự nhủ, lần tay tính toán. Bây giờ cũng đã là tháng mười hai. Ngày nàynăm xưa mưa đã bắt đầu, vậy là năm nay mưa trễ. Bước ra khỏi đường mòn, Viđến một khu rừng đầy hoa hồng. Loại hồng ở Đài Loan gần như càng lạnh càngđẹp, Vi bước tới ngắt mấy cánh rồi lại thả qua khu bông giấy tím, nàng khôngngồi xuống ghế đá mà đến cạnh cây quế. Những đóa hoa quế đang màu nở rộ, mùi thơm thoảng trong gió, Vũ Vi ngâyngất với mùi hoa. Có tiếng chim hót đâu đây rồi những hạt mưa nhẹ thoảng theogió. - Đẹp quá! Có tiếng của ai vang bên tai. Vũ Vi giật mình quay lại. Dưới giàn hoa giấy,anh chàng đứng đấy tự bao giờ. - Bức tranh đẹp quá! Đẹp như thơ người xưa. Lạc Hoa nhân độc lập, Vi vũyến song phi (Người còn đứng giữ hoa rơi, mưa phùn đôi én lững lờ bay qua). Vũ Vi đang bối rối thì Nhược Trần đã bước tới.www.vuilen.com 67Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI - Chào cô. - Không dám chào ông. Vi đáp, Nhược Trần có vẻ khó chịu. - Cô không biết tên tôi à? Tôi có cần giới thiệu thêm một lần thứ hai khôngchứ? Vũ Vi không kém. - Thế còn ông, ông cũng không biết tên tôi sao? Nhược Trần cười huề. - Thôi tôi chịu thua có điều tôi thắc mắc, cái tên Vũ Vi yếu ớt của cô nó cóvẻ chẳng phù hợp với bản tính cô tí nào cả. Cũng một luận điệu của ông Nghị. Vi nghĩ, nhưng có điều nàng không thíchbất cứ ai đề cập đến tên của nàng cả. - Anh cũng vậy, anh giống như một cục đá, chứ tôi nào thấy anh mềm nhưbụi bao giờ đâu? - Cô đối đáp khá lắm. Nhược Trần gật đầu: - Tại sao cô hành nghề y tá. Vi mở to mắt. - Sao? Tôi không có quyền hành nghề y tá à? - Không phải thế, nhưng tôi thấy với một người đẹp, ăn nói hoạt bát như cô,hành nghề luật sư có vẻ thích hợp hơn. - Thế à? Vũ Vi cười tươi! - Sợ lúc đó không ai đến nhờ tôi cãi chứ. - Đừng lo, ít ra cô cũng được một người như tôi nhờ đến. Trần đáp, Vũ Vi cười lớn. Không khí cởi mở bàng bạc, mưa bụi vẫn baytrong gió, tấp lên tóc và trên áo họ. - Có rất nhiều chuyện tôi muốn nói với cô, cô Vi ạ. Nhược Trần mở đầu trước: - Nhất là chuyện xảy ra ở ngôi nhà cây mà hôm trước cô đến viếng. Mặt Vũ Vi hồng lên vì thẹn. - Thôi đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Hôm ấy vì xúc động quá nên tôi đã nóinhiều điều đúng ra không nên nói.www.vuilen.com 68Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Nhược Trần nhìn thẳng vào mắt Vi. - Không được, mấy hôm nay tôi cứ bị chuyện đó dày vò mãi. Thú thật hômđó tôi nóng quá, bây giờ nghĩ lại mới thấy cảm ơn. Vũ Vi nghi ngờ. - Thật không đấy? - Tôi không hề nói dối. Nhược Trần nghiêm giọng: - Tôi phiêu bạt những bốn năm, trong bốn năm đó, tôi trụy lạc, hư đốn... Óanđời, trách trời... Tôi coi tất cả thế giới như kẻ thù sâu, lúc nào tôi cũng có cảmgiác như bị đời hắt hủi... - Tôi hiểu anh. Vi đáp... Nàng nghĩ đến những ngày sau khi cha nằm xuống. Chủ nợ vây quanh vớinhững lời nhiếc mắng khinh bỉ, ba chị em nàng cô đơn như ba con sói giữa đồnhoang. Vi cũng đã thù hận tất cả những kẻ vây quanh, trách trời oán đất. Cũngmay là nàng còn nghĩ đến bổn phận phải nuôi dưỡng hai đứa em trai nên người,chứ bằng không thì có lẽ... - Trong bốn năm sống buông thả tôi thấy ngày tháng trôi qua một cách nặngnề... Tôi không thiết làm một cái gì cả ngoài lý do cần nuôi sống bản thân, viếtlách một ít đăng b ...

Tài liệu được xem nhiều: