Danh mục

Biết tỏ cùng ai P13

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 189.49 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đến bữa điểm tâm, Nhược Trần vẫn không thấy xuống lầu dùng cơm, ông Nghị bảo bà Lý lên gọi, một lúc bà Lý trở xuống nói. - Cậu Ba nói không ăn, để cậu ngủ một chút, Ông Nghị chau mày liếc nhanh về phía Vi. Vũ Vi đỏ mặt bất giác. Tại sao ông Nghị lại hỏi ta. Nàng giả vờ nhún vai, lánh tia nhìn ông Nghị - Có lẽ tại giấc mơ xuân "không biết sáng đấy" - Hừ. Ông Nghị hừ nhẹ. - Còn trẻ mang tật ngủ trưa là không khá, ông quản...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biết tỏ cùng ai P13Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Chương 13 Đ ến bữa điểm tâm, Nhược Trần vẫn không thấy xuống lầu dùng cơm, ôngNghị bảo bà Lý lên gọi, một lúc bà Lý trở xuống nói. - Cậu Ba nói không ăn, để cậu ngủ một chút, Ông Nghị chau mày liếc nhanh về phía Vi. Vũ Vi đỏ mặt bất giác. Tại sao ông Nghị lại hỏi ta. Nàng giả vờ nhún vai,lánh tia nhìn ông Nghị - Có lẽ tại giấc mơ xuân không biết sáng đấy - Hừ. Ông Nghị hừ nhẹ. - Còn trẻ mang tật ngủ trưa là không khá, ông quản lý đợi nó ở hãng mà nócũng không màng. Ông cầm đũa lên và lại quay sang Vi: - Hồi tối cô về khuya lắm phải không? Vũ Vi bối rối: - Vâng... - Vẫn là... Đi chơi với bác sĩ Ngô chứ? Cái gì nữa đây trời! Vũ Vi chau mày, nhưng lấy lại bình tỉnh thật nhanh. - Vâng chúng tôi đi nhảy ở vũ trường Hoa quốc tế đến hơn hai giờ khuyamới về. - Thế à? Ông Nghị hỏi. Vũ Vi cầm đũa lên bất giác ngáp dài, cái ngáp của nàngkhông qua được mắt ông Nghị - Mấy người trẻ ở nhà nầy gần như chẳng bằng. Suốt đêm qua tôi có ngủ được chút nào đâu? Vũ Vi muốn cãi lại nhưng thôi. Nàng nâng chén cơm lên mà hồn bỏ tận đâu đâu.... - Cô muốn gắp gì trong chén nước chấm đó? Tiếng ông Nghị đánh thức, Vi bối rối đỏ mặt - Chú ý một tí nhé cô Vi, đừng đưa cơm vô mũi ngộp thở lắm đấy. Lời khôi hài của ông Nghị càng khiến Vi thẹn thùng. Một buổi điểm tâm đơngiản rồi cũng trôi qua. Vũ Vi vẫn ở trong trạng thái ngơ ngẩn nàng không hiểumình sẽ tỏ thái độ thế nào lúc gặp Nhược Trần khi câu chuyện tối qua đã xảy ra.www.vuilen.com 89Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AIGiả vờ như chẳng có chuyện gì ư? Hay lạnh lùng? Tại sao ta lại phải trốn tránhhắn? Vi cứ quay cuồng với bao ý nghĩ. Mười giờ hơn, bác sĩ Hoàng đến, sau khi chẩn mạch cho ông Nghị xong, ôngcó vẻ hài lòng. - Khá lắm cứ tiếp tục dùng thuốc như cũ. Chợt bà Lý trên lầu chạy xuống. - Bác sĩ, bác sĩ làm ơn khám bệnh luôn cho cậu ba tôi đi! Lời bà Lý khiến Vi giật mình, trong khi ông Nghị quay nhanh sang. - Nó thế nào đấy? - Dạ đang sốt. À thì ra hắn ngã bệnh! Vũ Vi cắn nhẹ môi. Cũng người bằng xương bằng thịtnhư ai mà chẳng biết giữ, dầm mưa suốt đêm làm gì chẳng ngã bệnh? Đúng làđiên! - Cô Vi! Tiếng bác sĩ Hoàng đánh thức Vi: - Cô cùng tôi lên trên ấy xem. - Dạ...dạ... Vi bối rối, bác sĩ Hoàng ngạc nhiên. - Sao thế? - Dạ không sao cả. Vi hấp tấp đáp: - Thôi đi bác sĩ, Ông Nghị có vẻ lo lắng định đứng dậy, bác sĩ Hoàng khuyên. - Tốt nhất ông ở đây. Cơ thể ông yếu lắm coi chừng bị truyền nhiễm thì mệt. - Chắc không có gì đâu. Ông Nghị nói: - Cao lắm là cảm mạo cộng thêm một chút tâm bệnh thôi. Vũ Vi có vẻ lúng túng, nàng nghi ngờ không hiểu ông Nghị có thấy chuyệnxảy ra đêm qua không. Khi bước vào phòng Trần, họ nhìn thấy gã thanh niên nằm yên trên giường,hai mắt mở to. Vừa nghe tiếng động, Trần đã quay lại khoát tay. - Bác sĩ tôi không sao cả, tôi không bệnh hoạn gì hết, đừng nghe lời nóinhảm của bà Lý.www.vuilen.com 90Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Bác sĩ Hoàng cười. - Thì để tôi lấy thử nhiệt độ xem. Vũ Vi mang nhiệt kế đã khử trùng đưa cho Trần. Đôi mắt chàng có một chúttư lự. Phiền muộn dán chặt nàng, khiến Vi bối rối, và... Trần đã mở miệng ngậmlấy. Vi cầm tay chàng, mạch đập nhanh và không đều, nàng chau mày quaysang bác sĩ Hoàng. - Một trăm lẻ tám nhịp, bác sĩ ạ? Bác sĩ Hoàng gật đầu. Vi gắp ống thủy ra. Ồ! 39 độ rưỡi, thế mà Trần vẫn bướng là không hề bệnh. Trao ống đo thânnhiệt lại cho bác sĩ Hoàng. Bác sĩ Hoàng vừa liếc qua đã vội rút ống nghe ra đặtlên ngực Trần, nhưng Trần bướng. - Tôi chẳng có bệnh gì cả, nếu có chẳng qua chỉ là biến ứng tạm thời thôi,quí vị đừng quan trọng hóa như vậy. Bác sĩ Hoàng tảng lờ như không nghe, cứ tiếp tục công việc rồi ông vẫy taygọi Vi ra cửa. - Hắn bị cảm nặng lắm đấy, nếu không điều trị đúng có thể đưa đến biếnchứng sưng phổi, mệt. Ông lấy toa kê mấy nón thuốc đưa cho Vi. - Món đầu chích thịt nhé, hai món kia thuớc uống, ngày bốn lần, nếu mai màvẫn chưa bớt sốt, cô điện thoại ngay cho tôi. Bác sĩ Hoàng về xong, ông Nghị bảo ông Triệu đi mua thuốc ngay, rồi quaysang Vi nói. - Cô làm ơn chăm sóc nó hộ tôi nhé! Vũ Vi bối rối nhìn ông chủ nhà. Nàng không hiểu ông ấy muốn nói gì. Mộtsự chăm sóc đơn thuần hay là... Vi lắc đầu xua đuổi những hình ảnh thoáng hiệntrong óc. Chú ý! Thôi nhé! Vi tự nhủ. Thuốc mua xong, Vũ Vi mang ngay lên phòng Trần, vừa trông thấy nànganh chàng đã rỏ ra khó chịu. - Lại cô nữa! Cô vào phòng tôi không sợ bị mất danh giá sao? không lẽ mộtđứa hoang tàng như tôi lại có diễm phúc như ...

Tài liệu được xem nhiều: