Một ngày lại trôi qua. Suốt đêm không ngủ, khiến Nhược Trần có vẻ mệt mỏi, chàng chỉ thiếp được một chút lúc gần sáng, lúc bầu trời phương đông đã có một màu trắng sữa. Thiếp đi với trái tim buồn phiền âu lo, và thức giấc nhìn vào đồng hồ, Trần đã thấy hơn 7 giờ. Không hiểu giờ nầy, Vi đã thức giấc chưa? Người đầu tiên chàng nghĩ đến trong ngày là Vi, Vi em! Em là niềm vui và nghĩa sống của anh. Vi em! Đừng hờn anh em nhé! Bên ngoài chợt có tiếng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biết tỏ cùng ai P18Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Chương 18 M ột ngày lại trôi qua. Suốt đêm không ngủ, khiến Nhược Trần có vẻ mệt mỏi, chàng chỉ thiếpđược một chút lúc gần sáng, lúc bầu trời phương đông đã có một màu trắng sữa.Thiếp đi với trái tim buồn phiền âu lo, và thức giấc nhìn vào đồng hồ, Trần đãthấy hơn 7 giờ. Không hiểu giờ nầy, Vi đã thức giấc chưa? Người đầu tiênchàng nghĩ đến trong ngày là Vi, Vi em! Em là niềm vui và nghĩa sống của anh.Vi em! Đừng hờn anh em nhé! Bên ngoài chợt có tiếng gõ dồn dập. Nhược Trần chưa kịp thay áo thì bà Lýđã đẩy cửa bước vào. - Cậu Ba ơi, cô Vi bỏ đi rồi! Nhược Trần giật mình. - Cô ấy đi làm sớm thế cơ à? - Dạ không phải, cô Vi đi luôn. Bà Lý vội vã đáp: - Cô ấy mang theo tất cả đồ đạc, chỉ có mấy chiếc áo của cậu và ông chủ cholà để lại thôi. Chúng tôi cũng không biết cô Vi đi từ bao giờ, ông Triệu cũngkhông hay gì cả. Nhược Trần bàng hoàng, chàng đẩy vội bà Lý qua một bên và chạy sangphòng Vi. Cửa mở rộng. Dù biết Vi đã bỏ đi rồi, Trần vẫn lên tiếng gọi. - Vũ Vi ơi! Vũ Vi! Căn phòng yên lặng, chăn nệm trên giường xếp thẳng, bình thản vô tội vạ.Trần bước đến bàn, có bức thư dưới một quyển sách. Bức thư gửi lại cho chàng. Kính gửi: Ông Định Nhược Trần Trần vội vàng ngồi xuống mép giường mở thư. Anh Trần. Tôi đi rồi, vì sau cuộc cãi vã hôm qua, tôi biết rằng Vườn mưa gió nầychẳng còn chỗ đứng cho tôi nữa. Bắt đầu từ hôm nghe đọc di chúc cha anh để lại, bắt đầu từ lúc nghiễmnhiên thành chủ nhân khu vườn mưa gió thì đời tôi cũng bắt đầu bị cuốn hút vàomưa gió. Nhưng với sự tự cao sẵn có, tôi đã không chịu cúi đầu khuất phục. Tôivẫn đứng vững, mặc cho những lời dèm pha bỉ ổi vì những lời đó xuất phát từwww.vuilen.com 128Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AIcửa miệng của những người không đáng để tôi quan tâm. Nhưng với anh thìkhác. Có lẽ, anh đã không nhớ những gì anh đã nói với tôi đêm qua, vì con ngườitrong khi cãi vã, trong lúc nóng giận nói những câu khó nghe thì khi bình tĩnhtrở lại làm gì nhớ mình đã nói gì. Không phải chỉ có anh thôi mà chắc tôi cũngvậy. Có điều từ ngôn ngữ hôm qua của anh, tôi đã hân hạnh nhìn rõ những nghingờ trong tiềm thức của anh. Đã nghi ngờ di sản của ông bố anh để lại cho tôi.Anh cũng cho tôi thấy anh đã đánh giá con người tôi thế nào. Hạ cấp, lãng mạn,và còn đi xa hơn. Nụ hôn hôm nào tôi đã dành cho anh chẳng qua là vì tôi tưởnganh sắp hưởng gia tàỉ Anh Trần, thôi thì đời chẳng hiểu ta thì ta chịu vậy. Lúc xưa tôi đã lầm,tưởng rằng mình đã tìm được người tri âm nên giờ mới vỡ mộng. Tôi không cònđủ can đảm để sống ở vườn mưa gió nầy nữa. Tôi phải đi, và coi chuyện ngàynào như cơn mộng dữ, cũng như mong anh xem tôi như chiếc bóng mờ tronggiấc mơ nào thôi. Bây giờ tôi mới thấy, tìm được một tri kỷ trên đời thật khó. 23 tuổi, 23 nămlặn hụp trong đời. Đã tưởng mình sắp tìm gặp, không ngờ sự thật quá tàn nhẫn.Anh là con người phiêu lãng thì hình bóng tôi trong anh chỉ là một thứ cát nhỏtrong sa mạc. Tôi đã lầm, tôi đóng kịch dở quá, nên bây giờ phải là lúc tôi lặnglẽ rời sân khấu để âm thầm kiểm điểm và ăn năn với chính mình. Giấy tờ nhà cửa đất đai, tôi đều để trong ngăn tủ, cha anh tuy nói là khôngcó quyền chuyển nhượng hay tặng dữ, nhưng tôi nghĩ bất cứ một luật pháp nàocũng có chỗ sơ suất của nó, anh hãy đến tìm luật sư Mậu, tìm thử xem có cáchnào để sang tên lại cho anh không. Bây giờ tôi nghĩ là, tôi không còn nợ anh gì nữa rồi. Anh có trách nhiệmnặng nề của cha anh để lại. Tôi xin nguyện cầu cho anh mong anh sớm hoànthành mộng ước của cha anh. Tôi cũng cầu chúc cho anh sớm tìm được ngườiđàn bà lý tưởng. Có điều tôi khuyên anh, khi nào tìm được người yêu, thì đừngbao giờ làm họ khổ một cách quá đáng. Nên nhớ rằng trái tim người đàn bà làvật mong manh và yếu đuối nhất trên đời. Dễ vỡ nhưng khó vá lành lại lắm anhạ. Xin tạm biệt anh. Đừng đi tìm tôi mất công. Chúc anh gặp nhiều may mắn. 4 giờ sáng ngày 3/7. Vũ Vi Nhược Trần đọc xong thư là trở về phòng thay áo ngay, chàng gọi ông Triệuđánh xe sẵn chờ chàng. Vừa phóng vào xe, Trần đã hối:www.vuilen.com 129Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI - Đến bệnh viện, nhanh lên! Xe chạy như bay về phía bệnh viện, Nhược Trần giữ chặt bức thư trong tay,mồ hôi vã như tấm trên lưng. Vũ Vi! Đừng bỏ đi em. Đừng giận anh, cũng đừngbỏ anh! anh hối hận rồi, anh xin lỗi em, anh năn nỉ mà. Bây giờ em muốn gìcũng được hết, anh sẵn sàng chịu hết mọi hình phạt Vi em! Anh cần em! Xe vừa ngừng trước cửa bệnh viện là Trần phóng bay vào trong, giữ cô y táđầu tiên chàng gặp lại. - Cô làm ơn cho biết Vũ Vi ở đâu? - ...