Nhược Trần có cảm giác như cơ thể bị xé nát từng mảnh. Trở về Vườn mưa gió với biết bao nhiêu bàng hoàng, đau khổ chua xót và mệt mỏi, chàng ngồi phịch xuống ghế với ly rượu, với những điếu thuốc tiếp nối và cả một khối óc mù sương. - Cậu ba vẫn chưa tìm thấy Vi à? Bà Lý rụt rè bước tới hỏi. Nhược Trần quay phắt lại. - Từ rày sắp lên đừng nhắc đến tên cô ta ở đây nữa, tôi không thích nghe. - Sao thế? Bà Lý biết tánh Trần thương...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biết tỏ cùng ai P19Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Chương 19 N hược Trần có cảm giác như cơ thể bị xé nát từng mảnh. Trở về Vườnmưa gió với biết bao nhiêu bàng hoàng, đau khổ chua xót và mệt mỏi, chàngngồi phịch xuống ghế với ly rượu, với những điếu thuốc tiếp nối và cả một khốióc mù sương. - Cậu ba vẫn chưa tìm thấy Vi à? Bà Lý rụt rè bước tới hỏi. Nhược Trần quay phắt lại. - Từ rày sắp lên đừng nhắc đến tên cô ta ở đây nữa, tôi không thích nghe. - Sao thế? Bà Lý biết tánh Trần thương hại: - Không lẽ cậu tìm thấy cô Vi rồi sao? Nhược Trần cắn môi, mắt tóe lửa. - Tìm được rồi có sao không? Cô ta đã có tình nhân rồi, cái thằng bác sĩ gì...gì đó. Không lẽ tôi phải mời cả hai về đây sao? - Cô Vi có bạn rồi? Bà Lý nhìn Trần không tin: - Làm gì có chuyện đó? - Sao lại không? Chính mắt tôi trông thấy đây mà? Bà Lý vẫn lắc đầu. - Tôi không tin vì tôi biết cô Vi chỉ thương có một mình cậu thôi. Người tathương cậu mà cậu cứ làm người ta buồn hoài thì làm sao sống? Nhược Trần bối rối. - Làm sao bà biết cô ấy chỉ yêu có một mình tôi? Không lẽ... Không lẽ cô ấydám nói thẳng với bà điều đó sao? - Cô Vi không nói thẳng với tôi nhưng tôi biết, không phải chỉ có tôi thôi màai cũng thấy cả, ngay lúc ông chủ còn sống, ông chủ cũng... Nhược Trần ngồi bật dậy. - Cha tôi cũng biết, thế ông đã nói gì với bà? - Trước ngày qua đời không bao lâu, ông chủ có hỏi tôi: Bà Lý bà thấy côVi đối với thằng Trần thế nào? Tôi nói cũng tốt lắm thì ông cười bảo Chúngxứng với nhau lắm phải không, chỉ tiếc là tánh thằng Trần bay nhảy quá sợ saunày Vũ Vi khổ thì tộỉ Sau đó ông chủ còn tiếp Nhưng không sao đâu, Vũ Vikhông phải tay vừa, thế nào cũng cho Nhược Trần thấm đòn cho xem. Đấy cậuwww.vuilen.com 135Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AIthấy không, ngay cả ông chủ cũng nhìn ra chuyện đó, vì vậy mới di chúc vườnmưa gió nầy lại cho cô Vi, chúng tôi không lạ vì biết rằng để miếng vườn nàylại cho cậu thì sẽ bị hai cậu lớn giành giựt lôi thôi, để cho cô Vi chẳng là để chocậu một thứ sao? Nhược Trần bàng hoàng, chàng như kẻ vừa chợt tỉnh mộng. Chuyện đơngiản thế ngay cả bà Lý còn phân tách ra, thế mà ta? Tại sao ta lại ngu muội nhưvậy? Cha ta tài thật, tất cả đã sắp xếp xong xuôi chỉ vì ta, thế mà ta? Ta lại dámnghi ngờ sự trong sạch của nàng. Ta đã tàn nhẫn xem thường nhân cách Vi! Lỗitại ta, tại ta cả. Nhược Trần ôm đầu. Vi ngã vào vòng tay tên bác sĩ họ Ngô cũng tại ta.Nhưng... Họ đã có sự liên hệ gì chưa? Trần bối rối chàng nhớ lại đoạn thư củacha ... Cha đã cho người theo dõi kỹ Vũ Vi, tên bác sĩ Ngô hình như đã tiến xa... Nếu con muốn đoạt Vi trong tay hắn, cha không phản đối, có điều phải nhẫnnại nhiều lắm, vì bác sĩ Ngô đã đi trước con khá lâu... Nếu không có đoạn thư này chắc Trần đã không đẩy Vi vào ngõ hẹp. Nhưngtình yêu thường đồng nghĩa với sự ích kỷ, Trần làm sao chịu được chuyện Vibắt cá hai tay? Vả lại, cha đã cảnh cáo trước, có tính cách tình địch phải đề caocảnh giác là chuyện thường. Có điều Trần đã vụng quá làm đổ vỡ tất cả, đẩy Vivào vòng tay tên bác sĩ Ngô. Trần giận dữ. Máu ghen bốc lên mặt. Nhưng ta chonàng không trong sạch, thế còn ta? Ta có nên người không? Nhược Trần hút thuốc lu bù. Trước mắt chàng bây giờ chỉ có đám sa mù đen.Đời ta tối tăm quá, tên bác sĩ dù sao cũng sáng giá hơn. Tim Trần thắt lại. Từnggiọt, từng giọt máu buồn chảy dài khắp tạng phủ. Ta đã từng yêu, yêu điêncuồng một Cát Hà đế độ bỏ đi hoang hơn bốn năm, thế mà không hiểu sao lầnnầy ta lại khổ thế nầy? Nhược Trần tiếp tục ngồi yên với điếu thuốc, mãi đến lúc có tiếng chuôngcửa reo và tiếng xe chạy vào chàng mới bừng tỉnh. Người bước vào là luật sư Mậu. - À cậu Trần, cậu làm gì mà mấy hôm nay không đến hãng? Ông quản lý đợicậu mãi mà vẫn không thấy tới. Trần nhớ sực đến công việc phải làm. Mấy ngày nay, trái tim Trần khônghiểu đi đâu mất. Bây giờ ông Mậu nhắc đến chàng mới nhớ. Phải rồi, ngoài Vira ta còn biết bao nhiêu việc chờ đợi. Hãng nếu chẳng đứng được cha ta làm saonhắm mắt dưới suối vàng. Nhược Trần đứng dậy thở ra. Chàng hỏi ông Mậu: - Bác dùng rượu nhé? - Vâng. Nhược Trần rót rượu cho ông Mậu rồi thêm đá. Nhìn vẻ uể oải của Trần, ôngMậu hỏi:www.vuilen.com 136Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI - Cậu có chuyện buồn à? Nhược Trần yên lặng rít thuốc, luật sư Mậu cười nhẹ. - Có phải vì cô Vi không? Nhược Trần ngạc nhiên quay lại. - Sao bác biết? Ông Mậu tránh mắt Trần. - Ban nãy cô Vi có đến tìm tôi. - Để làm gì thế? Nhược Trần lo lắng. Có phải chăng vì chuyện hôn nhân với tên bác sĩ Ngô,Nhược Trần hồi hộp. Như ...