Lễ cưới cử hành giữa tháng ba. Tháng ba là tháng đẹp nhất trong năm, nhất là ở Vườn mưa gió, mưa không còn, trời mát và cỏ cây bắt đầu đâm chồi nẩy lộc. Rừng trúc nhuộm màu xanh ngát. Giàn mồng tơi đỏ sậm trong khi những chậu hoa Đỗ Quyên và Lài thi nhau đua sắc. Buổi sáng thức dậy nghe chim hót líu lo. Chiều đến ngắm những tơ ráng giăng đầy trời, nhuộm đỏ cảnh vật. Tối thì có bóng trăng. Cảnh tối ở Vườn mưa gió có cái tuyệt vời huyền bí của nó....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biết tỏ cùng ai P23Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Chương 23 L ễ cưới cử hành giữa tháng ba. Tháng ba là tháng đẹp nhất trong năm, nhất là ở Vườn mưa gió, mưa khôngcòn, trời mát và cỏ cây bắt đầu đâm chồi nẩy lộc. Rừng trúc nhuộm màu xanhngát. Giàn mồng tơi đỏ sậm trong khi những chậu hoa Đỗ Quyên và Lài thinhau đua sắc. Buổi sáng thức dậy nghe chim hót líu lo. Chiều đến ngắm nhữngtơ ráng giăng đầy trời, nhuộm đỏ cảnh vật. Tối thì có bóng trăng. Cảnh tối ởVườn mưa gió có cái tuyệt vời huyền bí của nó. Những bóng cây lay nhẹ theotừng cơn gió thổi mang hương hoa ập vào phòng. Đúng là mùa xuân. Một mùaxuân đẹp và ấm cúng. Hôn lễ cử hành trong không khí vui nhộn nhưng không ồn ào, trang nghiêmnhưng không hoang phí. Trần và Vi chỉ mời hai mươi bàn thôi, và điều ngạcnhiên hơn cả là sự hiện diện của Bồi Trung và Bồi Hoa. Nhược Trần nhìn Vinói. - Đời là vậy đó em ạ, khi chúng ta thành công kẻ thù sẽ sợ hãi nhưng họcũng sẽ đến nâng ta lên, trong khi nếu ta thất bại, họ sẽ sẵn sàng dày lên xác tavới những bãi nước miếng. Vũ Vi phải khuyên. - Đừng nhìn đời bằng cặp mắt hận thù mãi anh. Nếu họ đến và muốn hòa thìta cứ tiếp tục vui vẻ. Dù sao học vẫn còn dòng máu giống anh trong người. - Em lành lắm Vi ạ Trần xúc động: - Nhưng em không sợ họ đến gần ta chỉ để âm mưu sao? Em không sợ cảnhnhững con kiến vàng chỉ chờ ta sơ hở một tí là chui vào người hút hết máu ta ư? Vũ Vi cười nhẹ - Da thịt ta là đồng là sắt, họ sẽ không làm sao chui vào được, anh ạ. - Em tự tin lắm. Trần hôn nhẹ lên trán Vi: - Em nói thế có nghĩa là em đã sẵn sàng làm hòa với họ rồi chứ? - Vâng, vì dù sao, họ cũng là anh ruột của anh. - Em quên hết những lời nhục mạ và kỳ thị của họ rồi à? - Em biết anh sẽ không bao giờ quên. Vũ Vi nhìn chồng:www.vuilen.com 163Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI - Em cũng là người, em cũng thế, có điều em nghĩ. Trong cơn mưa gió vừaqua, chúng ta đã từng lẻ loi tranh đấu, chúng ta đã biết thế nào là đau là khổ.Nhưng bây giờ thì ta đã được hạnh phúc. Người muốn có hạnh phúc toàn vẹn làkhông nên căm thù. Chẳng qua là vì nghĩ đến hạnh phúc riêng của chúng ta, nênem mới tha cho họ đấy chứ. - Họ đáng tha không? - Vâng, họ rất đáng được hưởng ân huệ đó, vì trong đời họ không hề biết yêulà gì. Nhược Trần xiết Vi vào người. - Em thật là bà tiên hiền diệu. Hôn lễ cử hành xong, Trần và Vi không tổ chức chuyến du ngoạn hưởngtuần trăng mật, chỉ vì Vi cho rằng chẳng có nơi nào đẹp hơn Vườn mưa gió cả.Trần cũng đồng ý như thế. Vả lại công việc ở hãng càng lúc càng bận rộn nêncũng không làm sao rảnh rỗi để đi chơi xa. Trần chỉ nghỉ được một tuần, đểcùng Vi vui đùa trong mái ấm. Buổi sáng thức dậy, họ đi ra vườn, nhặt những hạt sương đọng trên lá, hít lấykhông khí trong lành đầu ngày và tắm dưới cơn nắng ấm ùa xuân. Buổi chiều,thả bộ trên con đường mòn với những sợi nắng chiều rơi rớt. Sương mù kéo đếnphủ vây rừng trúc. Cảnh đẹp như mộng. Đêm ngồi dưới rặng liễu, trăng treovằng vặc trên cao, họ ôn lại dĩ vãng và những ước nguyện ngày nào. Đời sốnglúc nào cũng ngập đầy ân tình, hạnh phúc. Có lần khi ôm Vi trong lòng Trần đã nói. - Anh không thề tin định mệnh, nhưng bây giờ anh phải cảm ơn nó, vì nó đãmang em đến cho anh. Vi hồi tưởng lại chuyện cũ. Buổi trưa định mệnh ngày nào đã đưa nàng bướcvào phòng bệnh của ông Nghị. Cô y tá thứ mười hai. Rồi những đột biến kế tiếpđưa nàng đến hiện tại. Nghĩ đến ông Nghị, Vi lại nhớ đến bức thư, nàng thở dài. Trần ngạc nhiên. - Sao vậy? Làm gì thế? - Em buồn quá... Em nghĩ chắc cha anh không thích chuyện hai đứa lấynhau. Trần hỏi: - Đừng nghĩ đến nó nữa em ạ, cha đã qua đời rồi làm sao có ai xác định đượcý nghĩa thực sự của bức thư? Nhưng anh nghĩ dù cha có thế nào đi nữa, nhưngnếu người biết được chúng ta đang hạnh phúc thế này, chắc người phải sungsướng hơn. Có lẽ đó là sự thật, Vi hất mái tóc xõa dài ra sau vai, nàng cũng đẩy mấtnhững phiền muộn ám ảnh.www.vuilen.com 164Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Thế rồi một buổi sáng, đột nhiên luật sư Mậu ghé thăm. - Tôi có món quà cưới tặng hai người. Luật sư Mậu cười nói. Vũ Vi ngạc nhiên. - Thật hả Nhưng hôm trước luật sư có cho rồi mà? - Nhưng món quà này không phải của tôi. - Vậy thì của ai? - Cha cậu Trần- Ông Nghị - Hả Trần và Vi cũng ngạc nhiên: - Ông nói thế là thế nào? Luật sư Mậu yên lặng lấy phong thơ trong túi ra, với môt chiếc chìa khóa,trao cho Trần với nụ cười. - Cậu có nhớ trước ngày cha cậu mất không? Gần như ngày nào tôi cũng đếnđể thảo luận với ông ấy, và trước ngày ông Nghị mất một tháng, ông có trao lạicho ...