Danh mục

Biết tỏ cùng ai P6

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 220.64 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trong buổi cơm tối, Vũ Vi lại đối diện với ông Nghị. Vì sức khỏe kém ông Nghị chẳng thể xuống lầu, nên bữa cơm được dọn nơi phòng khách ở tầng hai, dưới ánh đèn nhạt gian phòng trông thật ấm cúng, khuôn mặt của ông Nghị có vẻ dễ chịu hơn lúc ở bệnh viện. - Cô Vi, cô thấy gian phòng dành cho cô thế nào? Ông Nghị hỏi, Vũ Vi thành thật - Với tôi nó có vẻ sang trọng quá! Từ ngày gia đình bị phá sản đến nay, tôi chưa hề dám mơ được...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biết tỏ cùng ai P6Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Chương 6 T rong buổi cơm tối, Vũ Vi lại đối diện với ông Nghị. Vì sức khỏe kém ôngNghị chẳng thể xuống lầu, nên bữa cơm được dọn nơi phòng khách ở tầng hai,dưới ánh đèn nhạt gian phòng trông thật ấm cúng, khuôn mặt của ông Nghị cóvẻ dễ chịu hơn lúc ở bệnh viện. - Cô Vi, cô thấy gian phòng dành cho cô thế nào? Ông Nghị hỏi, Vũ Vi thành thật - Với tôi nó có vẻ sang trọng quá! Từ ngày gia đình bị phá sản đến nay, tôichưa hề dám mơ được ở một căn phòng như vậy. Ông Nghị nhìn Vi với ánh mắt thông cảm. - Người dễ thương như cô phải có một căn phòng như vậy mới thích hợp. Vũ Vi yên lặng, bây giờ nàng có vẻ dễ thương hơn. Chiếc balouse trắng đãđược xếp vào ngăn tủ. Vi mặc chiếc pull cổ cao màu đen với quần tây dài màuđỏ, áo quần tuy cũ nhưng vẫn không làm cho Vi mất đi vẻ trẻ trung. - Cô phải ở trong một ngôi nhà thế này mới thich hợp. Nhất là với ngườithích đọc sách và ưa mơ mộng như cô... Vũ Vi cười tươi. - Theo ông tôi là người thích mơ mộng lắm à? - Ở vào tuổi của cô không phân trai hay gái ai cũng đều thích mơ mộng cả.Ngay cả tôi khi xưa cũng vậy. Vũ Vi lắc đầu. - Đáng tiếc thật, thế mà tôi cứ nghĩ là mình không hề có được những giâyphút như vậy chứ. Ông nghĩ xem suốt ngày tôi phải quây cuồng trong công việcthì làm sao rỗi rảnh được để mơ mộng chứ? Tôi chỉ mong sao hai đứa em mìnhcó cơm ăn và mỗi năm có tiền để đóng học phí là yên lòng rồi. Ông Nghị yên lặng nhìn Vi. - Từ đây cô khỏi phải lo chuyện đó nữa cô Vi ạ. Và Ông rót một cốc rượunâng cao lên, nói. - Nếu tôi sống thêm được một ít năm thì lương của tôi sẽ đủ cung cấp chomấy cậu em cô. Vậy cô hãy nâng ly lên để cầu cho tôi được sống lâu đi chứ. Vũ Vi đưa tay chận lại. - Đừng ông, bác sĩ bảo không nên để ông uống rượu. Ông Nghị cười.www.vuilen.com 34Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI - Tạm thời quên chức vụ y tá của cô một chút không được sao? Vả lại đâychỉ là rượu chát thôi chứ không phải rượu mạnh đâu. Nâng ly được chứ? - Nhưng tôi không biết uống rượu. - Vậy thì hôm nay tập uống một tí đi. Vũ Vi hất nhẹ mái tóc ra sau. - Vâng, nhưng một ly thôi nhé, một ly để mừng cho sức khỏe và hạnh phúccủa ông. Ông Nghị cười sau khi hớp một hớp rượu, ông bắt đầu ăn. Bữa cơm thậtngon, toàn là những thức ăn Tứ Xuyên. Gắp một miếng cá chà bông Vũ Vi cườinói. - Thế mà tôi tưởng ông là người phương Bắc chứ. - Vâng tôi người Bắc nhưng thích ăn thức ăn trong Nam hơn. Bà Lý giỏilắm, thức ăn gì bà cũng biết làm cả. Lúc trước, khi tôi còn mạnh gần như ngàynào ở đây cũng có tiệc, khách bốn năm chục người vẫn do một tay bà ấy nấu. Nghĩ đến một người thích thù tạc như ông Nghị mà Bây giờ phải dùng cơmmột mình, Vi thấy cảm động vô cùng. - Tiệc không còn tổ chức không phải chỉ từ lúc tôi ngã bệnh, mà ngay từ khicon tôi nó bỏ đi... Vũ Vi nhìn thẳng ông Nghị, nàng bạo dạn hơn. - Sao không gọi ông ấy trở về? Bỗng nhiên ông Nghị buông đũa xuống, mặt ông đổi sắc ngay. - Cô nói gì thế. Cô bảo gọi ai về? Vũ Vi chẳng bối rối. - Con trai của ông. - Cô nói đứa nào? Cô muốn khuyên tôi đem hai cái thằng con trời đánh, chỉbiết tiền đó về hay sao? Vũ Vi nhã nhặn. - Không phải, tôi muốn nói đến một người khác. - Một người khác, cô có điên không! - Dạ không, tôi không điên; tôi muốn nói đến đứa con trai quí nhất của ông.Anh Nhược Trần. Hai chữ Nhược Trần vừa thoát ra khỏi miệng Vi, gian phòng bỗng như tốihẳn lại. Vi nghe tiếng gió vi vu ngoài cửa. Tiếng kèn khẽ vẳng từ xa, tiếng tíchtắc của đồng hồ trên tường và cả những hơi thở giận dữ. Vũ Vi ngồi yên nơiwww.vuilen.com 35Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AIbàn, nàng có cảm giác như vừa phạm tội. Vi không dám nhìn thẳng vào ôngNghị nữa. - Nhìn tôi đây cô Vi. Giọng nói của ông Nghị sắc và lạnh. - Cô đã biết những gì về gia đình tôỉ Vi chậm rãi đưa mắt nhìn lên, nàng chợt thấy hối tiếc với hành động dại dộtvừa qua của mình. - Tại sao cô biết được chuyện đó? - Nhờ quyển sách này. Vi nâng quyển sách mà nàng mang theo lên bàn ăn. Nàng mở ra và trao bứchọa cho ông Nghị. Ông Nghị nhìn chằm chằm vào bức tranh, khuôn mặt ông thay đổi dần, nétbuồn hiện rõ trong khóe mắt, ông cắn nhẹ môi. - Vâng con trai tôi đấy. một thằng tôi yêu nhất nhưng cũng giận nhất. Vi nhớ lại dáng dấp lo âu của gã thanh niên ở đầu phố. Nàng hối tiếc. - Đúng ra tôi phải biết ngay như vậy. - Cô nói gì? Cô đã trông thấy nó rồi à? - Dạ.. dạ.. Vi lúng túng. - Cô đã trong thấy nó ở đâu? - Dạ.. - Nói đi cô còn dấu diếm gì nữa chớ? Cô gặp hắn ở đâu? Vũ Vi tránh ánh mắt của ông Nghị. - Dạ trong bệ ...

Tài liệu được xem nhiều: