Danh mục

Biết tỏ cùng ai P7

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 196.15 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư Viện Số

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Buổi sáng sau khi tiêm thuốc cho ông Nghị, Vi bước ra vườn, nắng lấp lánh trên tầng lá, mùi hoa ngạt mũi khiến nàng như quên hết phiền muộn. Nắng mùa thu thật ấm, gió đu qua cành lá tạo không khí mát lạnh. Vũ Vi thả chầm chậm trong vườn, nghĩ đến những xung đột lạ lùng trong nhà họ Định. Hàng cây tùng cao vút, nằm lẩn giữa rừng trúc tạo bóng mát phía dưới ven theo đường mòn, lại ngửi thấy mùi quế. - Ồ có cả quế nữa sao? Vũ Vi bước nhanh về phía...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biết tỏ cùng ai P7Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Chương 7 B uổi sáng sau khi tiêm thuốc cho ông Nghị, Vi bước ra vườn, nắng lấplánh trên tầng lá, mùi hoa ngạt mũi khiến nàng như quên hết phiền muộn. Nắngmùa thu thật ấm, gió đu qua cành lá tạo không khí mát lạnh. Vũ Vi thả chầmchậm trong vườn, nghĩ đến những xung đột lạ lùng trong nhà họ Định. Hàngcây tùng cao vút, nằm lẩn giữa rừng trúc tạo bóng mát phía dưới ven theo đườngmòn, lại ngửi thấy mùi quế. - Ồ có cả quế nữa sao? Vũ Vi bước nhanh về phía phát ra mùi hương, một vườn hoa nhỏ lại hiện ratrước mắt, cúc, hồng quế và những loại dây leo. Những bông tím mọc thànhnhững chùm phất phơ theo gió. Vi ngồi xuống ghế đá nhìn về phía vườn quế,những đóa hao màu vàng thật rực rỡ.Sự ước muốn khiến Vi không thể ngồi yên, nàng bước đến ngắt một đóa hoađưa lên mũi hít mạnh. Mây trắng bềnh bồng trên trời cao hợp với màu xanh củalá, vẻ sặc sỡ của hoa và những mùi thơm bất tận tạo thành một khung cảnh thầntiên. Vi đang chết ngộp trong ấy. Phải chi ta có mang theo một quyển sách thì tuyệt! Vi nghĩ. Nàng thấy bứtrứt và nhớ ngay đến quyển Huyền cơ túy cầm, quyển sách bên trong có bứcảnh của Nhược Trần. Có tiếng sột soạt trong cỏ, Vi giật mình quay lại, nàng thấy ông Lý từ trongvườn bước khập khễnh về phía nàng, nhìn ánh mắt ông Vũ Vi chợt lo. - Ông Lý đi cắt cỏ đấy à? Ông Lý lắc đầu. Vết sẹo trên mặt ông thật là dễ sợ. - Tôi đi tìm cô đây. - Tìm tôi? - Vâng. Ông Lý lầm lừ tiến tới. Vi hoảng hốt không biết chuyện gì sẽ xảy ra thì ôngLý lấy trong túi ra mảnh giấy trao cho nàng: - Này cô giữ lấy. - Cái gì vậy? Vi ngạc nhiên, mở ra xem, mấy chữ xiên xẹo đập vào mắt. Số 208/19 hẻm 990 đường nhánh thứ 3 của lộ Hòa Bình. Vũ Vi ngơ ngác. - Ông đưa tôi cái này để làm gì?www.vuilen.com 45Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI - Đó là địa chỉ của cậu Ba. Ông Lý đáp nhanh.- Cô đừng cho ông chủ biếtchuyện này nhé. Rồi quày quả bỏ đi ngay. - Khoan đợi tôi một chút! Vũ Vi gọi, ông Lý đứng lại. - Ông đưa tôi địa chỉ này để làm gì chứ? Ông Lý như ngạc nhiên. - Nghe nói cô nhận khuyên dùm cậu Ba trở về rồi mà? Nếu không có địa chỉlàm sao tìm được cậu ấy về được ngay. Vũ Vi nhíu mày. - Nhưng đó đâu phải là bổn phận của tôi? Ông Lý ngập ngừng một lúc nói. - Vâng, nhưng tôi biết cô là người tốt bụng. - Rồi sao? - Ông chủ tôi khổ cực suốt một đời; mà hy vọng chỉ có cậu ba, nếu cô nóicậu Ba trở về được thì ông chủ... Ông Lý ngưng lại một chút rồi nói: - Thì ông chủ có chết cũng hài lòng. - Thế còn hai cậu kia đâu? - Ông chủ chỉ có cậu Trần là biết nghĩ thôi, với chúng tôi cậu ấy mới làngười ông chủ mong đợi. Vũ Vi xếp mảnh giấy lại. - Vậy sao biết địa chỉ của cậu ấy mà không đến khuyên cậu ấy về. Ông Lý chớp mắt. - Tôi có đến, nhưng đã bị cậu ấy đuổi về. - Cậu ấy không nghe lời ông thì làm sao nghe lời tôi? - Thế mới nói chứ, ngay cả người nóng tính như ông chủ mà còn nghe lời côthì tôi chắc cô cũng thuyết phục cậu Ba được. Vũ Vi ngẩng đầu lên nhìn trời. Lý luận kỳ quặc của người tớ già trung thànhkhiến nàng cảm động. Nàng bắt đầu thấy mình bị vây vào vị trí khó xử. Vi thởdài, với địa vị một y tá nàng không muốn nhảy xầm vào chuyện riêng của ôngNghị chút nào cả. Ông Lý không đợi Vi nói gì thêm đã bỏ đi vào rừng. - Cám ơn cô nhé cô Vi, nhớ đừng đánh rơi địa chỉ. - A. A mà đợi một chút.www.vuilen.com 46Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Nhưng ông Lý đã lẩn mất. Vi ngơ ngác giữa vườn hoa, nàng không biết phảixử trí thế nào. Tưởng rằng mình sẽ như bao nhiêu người làm khác trong nhà,không ngờ lại được coi trọng như vậy. Vi thấy khó xử khôn cùng, thở dài, bỏmảnh giấy vào túi và trở về phòng. Lúc đi ngang qua hồ nước, Vi thấy luật sưMậu đang bước xuống xe. Vừa thấy nàng ông đã chào ngay. - Thế nào cô Vi quen rồi chứ? - Vâng cám ơn ông. - Tôi biết thế nào cô cũng thích Vườn mưa gió này phải không? - Vâng. Luật sư khuyến khích: - Cô ở đây làm đi, bao giờ quen cô sẽ thấy ông Nghị hiền lắm, ông ấy chỉnóng tính một chút thôi. Vũ Vi cười. Luật sư Mậu có vẻ dễ mến hơn ông Nghị. - Cám ơn luật sư, tôi sẽ cố gắng. Xe luật sư đã khuất, Vũ Vi còn tần ngần đứng bên cạnh hồ, nhìn bức tượngthần vệ nữ đầu óc nàng lại rối tung, mãi đến lúc có tiếng còi và một chiếc xe dulịch màu đen khác chạy vào ngừng trước cổng nàng mới giật mình quay lại. ÔngTriệu mở cổng, một người đàn ông mập và thấp bước vào. Ông mang kín đen,tóc hoa râm. Thế này thì hôm nay ông Nghị bận lắm. - Chào ông. Vi chào ông Triệu, người đàn ông đứng tuổi có vẻ thật thà. - Chào cô, cô khỏe chứ? - Dạ... ông vừa bước vào ...

Tài liệu được xem nhiều: