Một tuần trôi nhanh, chân ông Nghị càng ngày càng khỏe, bây giờ thì ông có thể chống gậy xuống lầu hay đi dạo trong vườn mà không cần ai dìu bước nữa. Bác sĩ Hoàng đến thăm bệnh có vẻ hài lòng. Ông Nghị chẳng có vẻ quan tâm lắm đến cái chết, ông vẫn tiếp tục thảo luận công việc ở sở với quản lý và cứ cách ngày lại họp với luật sự Mậu một lần, tuần lễ vừa qua đã trôi đi trong sự bình yên, sóng gió có chăng chỉ ở mỗi một ngày thứ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biết tỏ cùng ai P8Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Chương 8 M ột tuần trôi nhanh, chân ông Nghị càng ngày càng khỏe, bây giờ thì ôngcó thể chống gậy xuống lầu hay đi dạo trong vườn mà không cần ai dìu bướcnữa. Bác sĩ Hoàng đến thăm bệnh có vẻ hài lòng. Ông Nghị chẳng có vẻ quan tâm lắm đến cái chết, ông vẫn tiếp tục thảo luậncông việc ở sở với quản lý và cứ cách ngày lại họp với luật sự Mậu một lần,tuần lễ vừa qua đã trôi đi trong sự bình yên, sóng gió có chăng chỉ ở mỗi mộtngày thứ bảy, đó là ngày Bồi Hoa và Bồi Trung đưa vợ về thăm. Đúng là một ngày đầu phiền muộn, tiếng chửi rủa, đánh lộn, khóc lóc của trẻcon làm ồn ào cả Vườn mưa gió Vợ Bồi Trung vừa bước vào nhà đã lên giọngchủ nhân, hét Thúy Liên rồi kiếm chuyện này nọ để trách móc người nầy ngườikhác trong nhà. Trong khi Bồi Hoa gây sự với ông Lý vì chuyện lỡ tay bứng bỏcây trúc đào mà hắn trồng từ trước, cuộc cãi vã nổi lớn khi ông Lý vì nóng tínhbuột miệng: - Cậu Hai, cho cậu biết dầu sao cậu cũng chưa là chủ nhân của vườn mưa giónày nhé. Thế là cơn bão tố ùn ùn kéo đến, Bồi Hoa mắng ông Lý là vô lễ, trong khiông Lý yên lặng bỏ đi không trả lời. Mỹ Kỳ giả vờ nhảy vào khuyên can nhưngthật ra để nói gần nói xa khiến Tứ Văn bị nhột, lên tiếng, và cuộc đấu khẩu thứhai lại xảy ra rồi đâm đánh lộn giữa trẻ con khiến cả vườn mưa gió trở thànhmột buổi nhóm chợ nhỏ. Ông Nghị rút lui ngay về phòng từ lúc đám đông kéođến. Mãi đến lúc chịu hết nổi, ông mới chống gậy xuống lầu. Sự xuất hiện củaông làm không khí lắng ngay. Đôi mắt bén của ông quét qua từng đứa con traitrong phòng khách. - Cuộc viếng thăm của chúng bây đến đây kết thúc được chưa chứ. Bồi Trung ngạc nhiên. - Cha! Ông Nghị không đợi Bồi Trung tiếp, đã chận lại. - Thôi đủ rồi, đừng nói thêm một tiếng nào nữa, tao đã hiểu sự hiếu thảo củachúng bây, nhưng theo lời cô y tá riêng thì tao rất cần sự yên tĩnh nghỉ ngơichúng bây ạ. Quay sang Vũ Vi, ông hỏi: - Phải không cô y tá? Vũ Vi chỉ biết gật đầu, ông Nghị tiếp.www.vuilen.com 52Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI - Vì vậy tốt nhất là mang lũ con của chúng bây về đi. Bồi Hoa nắm lấy cơ hội. - Thưa cha nếu sức khỏe cha kém thì đừng làm việc gì nhiều để con phụ chachăm sóc công ty vậy. Ông Nghị khoát tay. - Thôi không cần, chuyện của tao để tao lo, tụi bây đi đi. Bồi Trung chen vào. - Con thấy ông quản lý Đường đáng nghi lắm cha ạ.. Ông Nghị quay sang thằng con lớn hét. - Chúng bây còn nói gì nữa chứ? Đã bảo để tao yên không được sao. Nếucòn biết tao là cha chúng mày thì làm ơn đi khuất mắt tao ngay đi. Tứ Văn chua ngoa. - Thôi đi Khởi Khởi, Trung Trung, Vân Vân đi mau mặc quần áo đi về,chúng mày ở đây chỉ tổ cho người ta ghét thôi. Tưởng đến thăm ông nội đượclợi lộc gì, không ngờ chỉ được người ta coi như là thứ con hoang. Ông Nghị giận run, ông đưa gậy chỉ thẳng vào mặt Bồi Trung: - Bồi Trung mầy đưa con vợ mầy đi khỏi nơi đây ngay. Từ đây về sau đừngcho nó thấy mặt tao nữa nhé? Bồi Trung kéo vai vợ đẩy ra cửa miệng xoa dịu ông Nghị. - Cha đừng giận, hơi đâu cha lại giận tụi đàn bà. Mấy phút sau Bồi Trung, Bồi Hoa dẫn cả gia đình rời khỏi Vườn mưa gió.Khi xe họ đã ra khỏi cổng, ông Nghị thở phào ngồi phịch xuống ghế, ông có vẻmệt mỏi. Vũ Vi chạy tới bắt mạch, và lập tức chạy bay lên lầu mang thuốcxuống. - Ông giận gì cho khổ thế? Bà Lý mang thuốc tới. - Cô Vi nói phải đấy, ông chủ giận làm chi cho khổ thân thôi. Ông Nghị nằm dài trên ghế, mắt nhắm, ông thấy chán nản lạ lùng. - Con ơi là con! Trời ơi là trời! Sao tôi có những thằng con trời đánh nhưvậy? Vũ Vi đặt tay lên vai gầy của ông Nghị, yên lặng với ánh mắt an ủi, nàngbiết trong giây phút này nên yên lặng là tốt nhất. Ông Nghị bị thuốc ngắm ngủ yên, bấy giờ Vi và bà Lý mới chịu rút lui. Chủ nhật đến, đây là ngày nghỉ của Vi. Sáng sớm sau khi tiêm thuốc cho ôngNghị và dặn dò cách cho uống thuốc với bà Lý xong, nàng mới mặc áo xuốngphố.www.vuilen.com 53Tác giả: Quỳnh Dao BIẾT TỎ CÙNG AI Bước ra cửa, ông Nghị đã ngắm nàng hỏi. - Cô có thể cho tôi biết hôm nay cô sẽ xử dụng thời gian ra sao không? Vi chúm chím cười. - Tôi sẽ đến hai trường đại học để thăm hai cậu em và sau đó... Ông Nghị không đợi Vi tiếp câu, tiếp đuôi. - Sau đó sẽ đến nơi hẹn với ông bác sĩ ở phòng quang tuyến phải không? Vũ Vi nhún vai. - Cũng có thể. Ông Nghị gật gù. - Cũng tốt nhưng phải cẩn thận nhé, đàn ông lúc nào cũng nguy hiểm lắmđấy. - Vâng cảm ơn ông. Tôi sẽ cẩn thận. Ông Nghị như chợt nhớ ra. - Hay là để ông Triệu đưa cô đi nhé? Buổi tối cô ở đâu điện thoại về cho tôibiết, tôi bảo ông Triệu đi rước cô. Vùng núi này vắng lắm không thích hợp chocon gái đi chơi khuya; về sớm chừng nào tốt chừng nấy cô Vi ạ. Vũ Vi ngoan ngoãn: - Xin tuân lệnh. Rồi nàng bước ra cửa, ông Nghị nhìn theo cho đến khi bóng Vi mất hút. Ngồi trong xe Vi mở mảnh giấy ông Lý giao cho hôm trước, hỏi ông Triệu. - Ông biết đường Hòa Bình ở đâu chứ? - Cô không đến thăm hai cậu em trước sao? - Hôm khác thăm cũng được. Chuyện này giải quyết sớm chừng nào haychừng nấy. Ông Triệu gật đầu, gia tăng tốc độ, Vũ Vi ngắm khu rừng với sự rối rắmtrong đầu. Nàng không hiểu sao mình lại nhảy vào chuyện thiên hạ như vậy.Gặp Nhược Trần ta sẽ nói cái gì đây? Điên thật, khi không lại rước phiền muộnvào người. Xe đã vào thành phố, qua mấy khúc quanh; đường càng lúc càng hẹp. Vi biếtmình đang đi vào khu lao động, trẻ con từ những con nhà gỗ hai bên đường ùara đùa trên mặt lộ bất kể xe, đường xá dơ bẩn với những vũng nước do ngườihai bên đường đổ ra. Xe dừng lại trước một ...