Truyện ngắn số 3: Bình minh và hoàng hôn. Em thích hoàng hôn. Tôi thích bình minh. Như thế có phải là tôi và em quá khác nhau không? Em là một DJ. Tôi một viên chức nhà nước. Như thế có phải là tôi và em sẽ không thể có tình yêu? Nhưng có ai biết trong danh sách của thần Cupid,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bình minh và hoàng hôn Bình minh và hoàng hôn Truyện ngắn số 3: Bình minh và hoàng hôn.Em thích hoàng hôn. Tôi thích bình minh. Như thế có phải là tôi và em quá khácnhau không? Em là một DJ. Tôi một viên chức nhà nước. Như thế có phải là tôi vàem sẽ không thể có tình yêu?Nhưng có ai biết trong danh sách của thần Cupid, không có trường hợp ngoại lệ.Nếu ngài bắn vào tôi một mũi tên tình yêu, và bắn vào em mũi tên còn lại, thìchúng tôi sẽ phải yêu nhau. Và như thế đấy, vượt qua hàng trăm dặm, trái tim tôiđã tìm đến lồng ngực em.Tôi- một gã quan chức liêm khiết thật sự, vì vậy mà khái niệm ăn chơi, sàn nhảychưa từng xuất hiện trong ý thức. Tôi hài lòng với bản thân và những thành côngmà mình đang có, tôi tưởng như tất cả đã nằm trong lòng bàn tay mình nhưngkhông, thứ duy nhất tôi không thể chạm đến được là em...một cô gái 18 tuổi..........................- Anh nhất định sẽ quay cuồng vì các cô em.- Một nhân viên thân tín dưới tôi lêntiếng giễu cợt. Các cô em ở đây chẳng xa lạ gì, ý cậu ta là các cô nàng trong sàn nhảy. Tôichẳng buồn để ý, cắm cúi với tập hồ sơ tuyển nhân sự trên bàn.Cậu ta có vẻ bực vì sự thờ ơ của tôi:- Anh không thể không đi, hôm nay là sinh nhật của chị Hà.Tôi cựa mình, ngả người ra ghế, nheo mắt nhìn:- Sinh nhật ai?- Là chị Hà.À! Hà, cô nàng hot girl trong cơ quan. Tôi cười nhạt, nhớ đến những lần cô ta cốve vãn mình, rồi lại tức giận bỏ đi vì sự cứng ngắc khó thay đổi của tôi. Trong lúcmải suy nghĩ, tôi đã vô tình cầm lên một bản hồ sơ của ai đó. Mắt tôi mở to, nhìnvào khuôn mặt non choẹt trong tấm ảnh 3x4. Hoàng Dạ Nguyệt- 18 tuổi. Và cáiphải khiến tôi ngạc nhiên lần thứ hai là dòng chữ xin việc vỏn vẹn một câu: Tôicó tài! Tôi bật cười thành tiếng, khiến cậu nhân viên mở to mắt, hỏi:- Anh sẽ đi ạ?- Ừ!- Trong lúc không để ý, tôi đã vô tình đồng ý.Cậu ta nhảy cẫng rồi đi ra ngoài, còn lại mình tôi đang cười ngặt nghẽo vì cô gái cá tính này...Tối đến. Khi tôi chưa kịp làm gì thì đã có một đám người xông vào văn phòng, lôitôi ra xe, thẳng tiến đến một sàn nhảy nào đó. Tôi chưa kịp ú ớ gì thì mười lămphút sau đã có mặt. Thứ âm nhạc sập xình, ánh đèn lập lòe đủ màu sắc khiến tôihoa hết cả mắt. Tôi ngạc nhiên:- Cái gì...thế này?Cậu nhân viên liền hét vào tai tôi:- Vui chơi đi anh, hôm nay sinh nhật chị Hà mà.Tôi chợt nhớ ra một phút lầm lỡ của mình rồi ngán ngẩm ngồi vào một góc, gọi lyrượu whisky quen thuộc. Phía xa xa, cô nàng chủ nhân của bữa tiệc tiến đến phíatôi trong bộ cánh mỏng manh, bó sát thân hình gợi cảm, đôi tay thuôn dài đặt lênvai tôi, mùi nước hoa phả vào khiến tôi phải chun mũi:- Anh cũng đến sao?- Ừ!- Tôi hờ hững đáp, thực ra là bị lừa đến.Cô nàng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt đong đưa:- Tối nay hãy chơi hết mình anh nhé, hôm nay ngày vui của em, em sẽ đáp ứng mọinhu cầu của anh.- Thật sao?- Tôi nở nụ cười đểu giả.Cô nàng tưởng tôi cắn câu, niềm nở hẳn:- Tất nhiên rồi!- Ừ! Vậy sau hôm nay, ngày mai em lập tức nộp tôi tập tài liệu lần trước tôi nhờem đánh nhé!- Tôi kèm theo cái đá lông nheo rất điệu nghệ.Cô nàng hậm hực vì bị tôi cho một vố bèn ngúng nguẩy quay vội đi. Tôi cười đắcthắng rồi quay lại với ly whisky của mình. Trong cái thứ nước sóng sánh, tôi nhưchìm đắm trong vị cay nồng ấm nóng của rượu. Bỗng giai điệu nhạc đổi, tôi theoánh mắt của mọi người nhìn về phía trên khán đài, nơi điều khiển âm nhạc. Một côgái buộc tóc đuôi ngựa, màu đen tuyền, đôi mắt đến bộ quần áo cô ta cũng mộtmàu hắc ám như vậy, tôi nheo mắt lại nhìn, tôi nhận ra gương mặt đó, là cô gáitrong tập hồ sơ dự tuyển. Tôi nhếch mép cười, rồi thong thả cầm li rượu tiến vềphía cô ta. Cô gái nhìn tôi, nhưng đôi tay vẫn di chuyển điệu nghệ trên đĩa nhạc.Tôi đứng khựng lại, không phải do hơi men trong người chế ngự hay do đôi mắtđen thẳm của cô ta đang nhìn tôi, nhìn một cách không hề lay động, yên bình, nhànnhạt như mặt hồ nước mùa thu...Rồi bằng tất cả sức bình sinh, tôi tiếp tục tiến đếngần cô, lại nhếch mép cười, nụ cười lần này là tò mò thích thú.Và chuyện đó đã xảy ra, dòng thời gian vẫn cứ quay, tiếng nhạc vẫn bay bổngtrong không gian, và mọi người vẫn chìm đắm trong thứ âm thanh xập xình. Tôiđưa cốc rượu lên tu một hơi, rồi nhanh nhẹn nắm lấy bờ vai lạnh của cô ta, ghì thậtchặt và đặt lên môi cô ta một nụ hôn, phải, một nụ hôn đúng nghĩa, rượu tôi truyềnqua miệng cô ta, một vệt nước chảy xuống ấm nóng nơi cổ trần nhẵn nhụi. Ánhđèn mờ ảo khiến không ai thấy được cảnh tượng đó nhưng đều tò mò vì âm nhạcđã tắt ngấm. Đôi tay DJ đã dừng lại. Tôi thấy người nóng bừng lên, mắt cô ta vẫnmở bừng, tôi buông ra, lấy tay áo sơ mi quệt nước còn vương trên môi, nói thầm:- Sao? Rượu trao môi rất ngọt nhỉ?Tôi đến sững người, cô ta cười mỉm, ánh mắt đen đến khó chịu, tôi biết, cái màunày, tàn lụi của hoàng hôn, khi thứ ánh sáng cuối trời vụt tắt. Con người cố sức níukéo nhưng kẻ ngự trị bóng đêm đã chiến thắng. Bóng tối đã chiến thắng. Cô ta bỏcác thiết bị ở đó, cầ ...