Thông tin tài liệu:
Trái đất tròn mà phải không? Rồi tớ sẽ gặp lại cậu thôi. Tớ biết cậu chưa đi xa tớ đâu, cậu lại trốn tớ như lần trước mà, rồi sẽ đến một lúc cậu xuất hiện từ sau lưng tớ. Ở Đại học có một nơi được gọi là giảng đường – hay nói theo cách của những teen lớp 12 – là thiên đường. Hai cách gọi chỉ khác nhau ở từ đầu tiên nhưng đều để chỉ cái nơi mà ai cũng muốn vươn đến...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bởi vì Trái đất tròn mà!Bởi vì Trái đất tròn mà!Trái đất tròn mà phải không? Rồi tớ sẽ gặp lại cậu thôi. Tớ biết cậu chưa đixa tớ đâu, cậu lại trốn tớ như lần trước mà, rồi sẽ đến một lúc cậu xuất hiệntừ sau lưng tớ.Ở Đại học có một nơi được gọi là giảng đường – hay nói theo cách của những teenlớp 12 – là thiên đường. Hai cách gọi chỉ khác nhau ở từ đầu tiên nhưng đều để chỉcái nơi mà ai cũng muốn vươn đến. Cái sự rộng rãi đến choáng ngợp của nó có lẽcũng bởi nhiều hơn một lý do – cái lý do mà phụ huynh nào cũng muốn cho conem vào – đấy là kiến thức. Nhưng có lẽ nơi giảng đường ấy còn được gọi là thiênđường bởi những tình cảm, mà sau này có thể là tình yêu. Ừ đúng rồi, vì ít phải họcnày, bố mẹ lại không quản lý nữa. Nghĩ đến đây tự nhiên Ly thở dài. Chẳng hiểusao đang được ngồi ở cái nơi thiên đường ấy rồi mà đầu óc vẫn nghĩ linh tinh thế.“Tình yêu” – Ly cố gắng xua hai từ ấy ra khỏi đầu. Một phần để cố gắng nhồi nhétcái đống “duy vật biện chứng, duy vật siêu hình” đang tuôn ra không ngừng nghỉtừ cái mic trên bục giảng của ông giáo khó tính, nhưng một phần có lẽ vì cái vậtmà cô đang cầm trên tay – một thứ rất bé nhưng chứa trong đó là một nỗi buồn,hay nói đúng hơn có lẽ là một nỗi nhớ.Tiếng chuông kêu inh ỏi làm Ly giật mình. Cô rút điện thoại ra xem: 11h45, tanhọc rồi. Thở dài một tiếng, cô quăng sách vở vào cặp rồi đứng dậy bước ra khỏigiảng đường.Thời tiết tháng 11, bầu trời phủ tấm vải âm u xám xịt lên sân trường. Từng cơn giólạnh cứ thổi đều đều qua, nhẹ nhàng, từng đợt nhưng vẫn đủ khiến người ta có cảmgiác tê buốt chân tay và chỉ muốn sớm kết thúc giờ học để trở về nhà. Một cơn gióđột nhiên thổi mạnh hơn, lạnh tê tái, cũng là lúc trong đám sinh viên đang vội vãtrở về rộn lên những tiếng xuýt xoa: “Ôi rét thế”. Ly vẫn im lặng. Cô ngước nhìnxung quanh, những cặp đôi đan bàn tay nhau bước đi, đôi lúc chàng trai nhìn bạnmình cười âu yếm nhẹ nhàng hỏi: “Lạnh không em?”. Ly mỉm cười quay mặt đi,nhẹ nhàng đưa tay lên kéo cổ áo khoác cao hơn, đầu hơi cúi xuống để tránh nhữngcơn gió, hai tay thu vào túi, đi co ro. Mùa đông Hà Nội đôi khi khiến người ta cónhững cảm xúc khó tả. Với những người đang yêu, nó như một gia vị cho tình yêu,nó khiến người ta cảm thấy như được gần nhau hơn dù cho hai người đang bước đidưới những cơn gió rét sâu vào da thịt. Còn đối với những người đang cô đơn nhưLy, một chiếc lá rơi muộn cũng đủ khiến cô có chút chạnh lòng.– Trầm tư thế bạn.Ly quay lại, một cậu bạn không hiểu từ đâu xuất hiện đang đi sau lưng cô mỉmcười. Ly chẳng phải người quá lãng mạn. Cô chẳng bao giờ tin vào những cuộc gặpgỡ kiểu làm quen tình cờ thế này. Cái vẻ hơi kiêu của một đứa con gái khá xinhgốc Hà Nội đủ khiến cô nhận được sự chú ý của không ít anh chàng trong giảngđường. Thế nên có không ít anh chàng cố gắng làm quen kiểu tình cờ mà như Lyvẫn thường gọi là “ra vẻ lãng mạn” thế này chẳng làm cô bận tâm. Nói ngắn gọnthì Ly là kiểu con gái đặc trưng của Hà Nội: thích đọc truyện kiểu teen story nhưngchẳng bao giờ tin vào nó. Anh chàng kia có vẻ như đang tóm được suy nghĩ của cônàng “hot girl giảng đường” này nên tiếp tục lên tiếng:– Tớ chẳng định làm quen gì cậu đâu, tớ cũng chỉ học cùng giảng đường với cậuthôi. Nhưng bọn con trai có vẻ tò mò về cậu đấy.– Tò mò gì? – Ly hỏi, giọng hơi lạnh lùng.– Sao lúc nào cậu cũng cầm khư khư con ốc kia trên tay thế?Anh chàng vừa hỏi vừa nhếch mép theo phong cách cười đểu, có vẻ rất vô tư.Chính cái vô tư ấy khiến Ly muốn nói chuyện với anh chàng này, vì dù sao hắn tacũng có vẻ không theo đuổi cái chủ nghĩa lãng mạn đến phát sến của bọn con traikhác, Ly nghĩ. Nhưng hoá ra tất cả đều để ý đến thứ mà Ly lúc nào cũng cầm trêntay, cô thoáng buồn nhưng ra vẻ tỉnh bơ đáp lại anh chàng kia:– Con trai các cậu thích chọc ngoáy vào thói quen của người khác thế à?– Vậy thế con gái các cậu thì có bao giờ thôi điều tra về việc Yoochun thích dùngloại kem đánh răng nào hay thậm chí Dong Hae lúc ngủ thường quay mặt về bênnào không?Ly bối rối. Anh chàng này như con robot được lập trình sẵn bởi một lập trình viênsiêu hạng chỉ để bắt lỗi cô thì phải. Cô không thích đấu khẩu ở cái nơi đang đôngsinh viên ra về thế này bởi lẽ cô không muốn thành nhân vật chính cho bộ phim cóthể sẽ ra mắt sau hôm nay mang tên “Hot girl nổi loạn”. Chẳng nói gì, cô lạnh lùngquay đi.– Cậu có vẻ cảm thấy không hợp tính nhiều người nên hơi ít bạn đấy, ừm... thực racũng đừng nên trầm tính quá như thế.Anh chàng lại đi theo cô. Cái giọng anh chàng lần này thực sự dễ nghe. Một cáchnói chuyện khá hoà đồng. Ngay cả cái cách à ừm của anh chàng cũng có vẻ rất tựnhiên, không hề mang giọng điệu lúng túng đến mức lộ liễu mà cứ cố che giấu củanhững thằng con trai làm quen kiểu “ra vẻ lãng mạn” kia. Ly đáp:– Tớ không thích nhiều bạn lắm.– Tớ biết chứ, đến tớ còn chẳng thích nữa là. – Anh chàng lại cười.– Không thích mà v ...