Đúng là tôi đã chết. Tôi đã thành con ma trên núi. Mẹ tôi nhận được giấy báo tử ở nhà, trong giấy ghi rõ tôi đã “hy sinh vì Tổ Quốc”. Nhưng tôi thì luôn nghĩ rằng tôi đã chết vì mẹ mình. Chính mẹ đã đưa tôi đến thế giới lạ lùng này. Xin các bạn chớ hoảng sợ. Người chết không hại được người sống. Người chết chẳng qua là người sống được chuyển đến thế giới khác, cũng có tình cảm và suy nghĩ như người trên trần gian. Sợi dây liên lạc giữa hai thế...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bóng anh hùng Bóng anh hùng TRUYỆN NGẮN CỦA DOÃN DŨNGĐúng là tôi đã chết. Tôi đã thành con ma trên núi. Mẹ tôi nhận được giấy báo tử ở nhà,trong giấy ghi rõ tôi đã “hy sinh vì Tổ Quốc”. Nhưng tôi thì luôn nghĩ rằng tôi đã chết vìmẹ mình. Chính mẹ đã đưa tôi đến thế giới lạ lùng này.Xin các bạn chớ hoảng sợ. Người chết không hại được người sống. Người chết chẳng qualà người sống được chuyển đến thế giới khác, cũng có tình cảm và suy nghĩ như ngườitrên trần gian. Sợi dây liên lạc giữa hai thế giới được thông qua một người có khả nănghiểu ngôn ngữ của người chết, như tay nhà văn này chẳng hạn. Hắn nghe tôi kể chuyệnvà chép lại bằng thứ ngôn ngữ các bạn vẫn hay dùng. Tuy vậy, nếu tình cờ đọc được câuchuyện này mà các bạn không tin thì cũng chẳng sao. Thường vẫn có quá nhiều câuchuyện được người ta kể như thật, nhưng thực ra chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.Đã nhiều năm tôi không về thăm nhà, nơi trước đây tôi đã từng sống cùng mẹ. Đừngtưởng người chết rồi là hết, là chẳng còn gì để mà bận tâm. Nghĩ như vậy là sai lầm!Người chết vẫn về thăm nhà vào những dịp lễ tết, nhất là ngày giỗ của mình. Thằng Quýhằng năm vẫn sửa soạn ba lô về quê ăn giỗ mình, háo hức cứ như hồi còn sống được đitranh thủ sau đợt bắn đạn thật đạt điểm cao.Căn hộ của mẹ tôi bé xíu, không có nhà xí riêng, ở trên tầng năm của khu tập thể. Hồicòn bé, nửa đêm phải đi xuyên qua dãy hành lang lạnh lẽo hun hút gió, tối như hũ nút đểđến được cái nhà xí dùng chung của mấy hộ gia đình là nỗi kinh hoàng của tôi. Khôngphải lần nào tôi cũng đến được đích an toàn, mà thường xuyên tè dầm dọc đường vì sợma. Tôi ao ước có một cái bô nhưng mẹ không mua. Mẹ bảo muốn rèn luyện tôi thànhmột người đàn ông mạnh mẽ.Mẹ làm công tác xã hội ở phường. Hình như ở hội phụ nữ gì đó. Ban ngày mẹ đi họp, tốiđến các gia đình tuyên truyền về sinh đẻ có kế hoạch, về chính sách mới hoặc bài trừ mêtín dị đoan. Mẹ rất bận.Nhà chỉ có hai mẹ con, bố hy sinh ở chiến trường B. Hồi đầu chỉ được báo là mất tích.Mãi chẳng thấy ông về, sau giải phóng người ta làm lễ truy điệu liệt sỹ cho ông. Đếnngày tôi nhập ngũ, mẹ tôi vẫn chưa biết mộ ông nằm chính xác ở đâu.Một ngày cuối hè, cái ngày mà tôi nhận được tin trượt đại học, mẹ đi làm về gọi tôi lại,bảo: “Thắng này, mẹ đăng ký cho con nhập ngũ đợt này”. Tôi ngơ ngác: “Nhà mìnhthuộc diện chính sách. Sao con phải đi?” Mẹ mở túi, lấy ra một tập tài liệu đánh máy, mắtvẫn dõi theo những dòng chữ, mồm thủng thẳng: “Ở nhà lêu lổng rồi lại hư mất”. Tôi nănnỉ: “Mẹ cho con thi đại học một năm nữa”. Mẹ vẫn cắm cúi với đống giấy tờ, lạnh lùngnhắc lại: “Mẹ đã đăng ký cho con rồi”.Tôi biết tính mẹ. Mẹ đã phải thay bố vật lộn nuôi tôi, cuộc sống và công việc bắt bà phảihà khắc với chính bản thân mình và con cái. Tôi lại là thằng nhút nhát, từ bé chưa bao giờdám cãi lời mẹ. Tôi ngậm ngùi chấp nhận sự sắp đặt của bà.Trước ngày nhập ngũ, phường tổ chức một buổi mít tinh tiễn đưa tân binh lên đường. Mẹcùng hội phụ nữ tặng quà cho chiến sỹ. Mỗi người được hai cái khăn mặt bông và haituýp thuốc đánh răng Bông Lan cứng như đất đồi. Khi trao quà cho tôi, mẹ giơ tay ra bắt,lắc lắc mấy cái, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng rất quan cách: “Chúc đồng chí chân cứngđá mềm, hoàn thành nghĩa vụ bảo vệ Tổ quốc”. Tôi không dám nhìn mẹ, tôi cúi đầuxuống lí nhí câu cảm ơn. Tôi thấy mẹ xa lạ vô cùng!Hôm sau tôi lên đường. Sân vận động gần nhà, nơi tôi vẫn đá bóng buổi chiều, chật níchtân binh và người thân đưa tiễn. Đơn vị về lấy quân mang theo rất nhiều vệ binh. Ngườita đọc tên và từng người bước lên xe trong vòng tròn mà đám vệ binh đứng làm hàng rào.Những chàng trai ngày thường đá bóng vẫn hùng hổ bắt nạt tôi, bỗng mềm yếu một cáchkỳ lạ, thò đầu qua cửa xe, nức nở khóc.Mẹ không đưa tiễn tôi. Sáng hôm ấy mẹ bận việc, bà phải đi hòa giải cho một đôi vợchồng muốn ly dị. Tôi rất muốn mẹ có mặt ở đây, vào lúc này. ***Cái hang Giời Đánh là nhà của tôi và Quý. Thực ra trước đây nó không có tên, hoặc cótên mà chúng tôi không biết. Lính tráng đặt tên cho cái hang này sau cái chết của chúngtôi.Hồi ấy đơn vị tôi nhận nhiệm vụ tái chiếm một số điểm cao trong dãy núi đá vôi của mặttrận. Chỉ huy đã cho tập kết một lượng thuốc nổ khá lớn trong hang để phục vụ công tácchiến đấu. Quý là chiến sỹ bám trụ trên hang trước tôi. Tôi mới được điều lên sau vụ trốnđơn vị về ăn Tết. Nếu so với cánh lính trận nói chung, thì công việc coi kho này thật antoàn và nhàn hạ. Ban ngày chúng tôi ngủ, tối thức nhận hàng của cánh vận tải gùi lên. Địahình ở đây hiểm trở và ngay sát nách địch, nên cánh vận tải chỉ có thể hoạt động vào banđêm.Cái hang này không lớn, rộng độ vài mét và sâu hơn hai chục mét. Trên vòm hang, nhũđá tua tủa chĩa xuống như những tấm sừng lọc thức ăn của con cá voi khổng lồ. Trongcùng hang có một ngách nhỏ bằng phẳng như lát bằng phiến đá to. Lòng han ...